Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đan Đan, xảy ra chuyện gì?”

Công tử áo trắng kia không có nhìn Đổng Thiên Bá một chút nào mà đi đến bên người Hồng y nữ tử. Mà Hồng y nữ tử lại khinh miệt liếc cả đám người Đổng gia, cười ra tiếng: “Không có gì, chỉ là bị mấy con chó đui mù làm bản cô nương mất hết nhã hứng.”

“Há, lại dám đắc tội Tiếu đại tiểu thư của Mẫu Đan Lâu chúng ta, thật đúng là đui mù, ha ha ha…” Công tử áo trắng kia lắc đầu, cười khẽ một tiếng.

Mà câu này hắn vừa dứt thì tất cả mọi người đều bất giác giật mình, ngay cả Đổng Thiên Bá vừa đứng dậy, trong mắt càng co rút lại, cả kinh kêu lên: “Cái gì, Mẫu Đan Lâu một trong thập ngũ lâu của Hoa Vũ sao?”

Nói rồi Đổng Thiên Bá kinh ngạc nhìn Đổng Hiểu Uyển bên cạnh một chút, trong mắt nàng là vẻ sợ hãi thật sâu cuối cùng mới rõ hết tất cả.

Khó trách muội muội luôn cương nghị sẽ chịu khuất nhục như thế, chọc vào bảy thế gia ngự hạ có người nào không chịu nhục được? Nếu không nghênh đón bọn họ nhất định là tràng diện nhà tan cửa nát.

“Uyển Nhi, làm sao ngươi…” Đổng Thiên Bá khẽ cắn môi nhìn muội muội than thở. Đổng Hiểu Uyển mặt mũi cũng tràn đầy nước mắt, trong lòng vô cùng uỷ khuất.

tdd liếc mắt nhìn Đổng Thiên Bá cười lạnh, trong mắt loé lên một tia cười xem kịch vui: “Vừa rồi không phải ngươi còn muốn xuất thủ đánh ta à, sao lại dừng lại?”

Đổng Thiên Bá không ngăn được thân thể run một cái, đầu đầu mô hôi lạnh, ôm quyền nhìn về phía tdd bồi tội nói: “Lúc trước là tại hạ có mắt như mù, đắc tội tiểu thư, mong rằng thứ tội!”

“Thứ tội, ngươi có tội chỗ nào?” tdd nhíu lông mày, cười nhạo nói: “Không phải ngươi vừa mới nói là ta đã đoạt đồ vật của muội muội ngươi còn làm nhục nàng. Ngươi chắc chắn sẽ ra mặt vì nàng, thế nhưng mà… Ngươi có thực lực kia sao?”

Đổng Thiên Bá mạnh mẽ cắn môi, đầu đầy mồ hôi, bỗng ôm quyền nói: “Tiểu thư giáo huấn phải, tiểu nhân không biết tự lượng sức mình, thực sự nên đánh!”

Vừa dứt lời, Đổng Thiên Bá beièn ba ba liên tiếp tự tát chính mình năm sáu cái, tát cho đến khi gương mặt sưng đỏ giống như Đổng Hiểu Uyển. Người khác nhìn thấy còn phải lắc đầu, gặp pahri bảy thế gia bất kỳ gia tộc nào cũng không còn mặt mũi, càng không có tôn nghiêm để nói.

“Hừ, thật sự là phế vật, chơi tuyệt đối không vui.”

tdd kia không khỏi bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Làm sao mỗi một nam nhân đều phế vật như thế, một chút khí khái đều không có.”


Bỗng nhiên dường như nàng nghĩ ra cái gì, nhìn về phía công tử áo trắng cười nói: “Thiên Vũ ca, nếu không người chơi đùa cùng bọn họ?”

“Đan Đan, ngươi lại có ý định quỷ quái gì? Công tử áo trắng kia cưng chiều cười rộ lên nói.

tdd nở nụ cười xinh đẹp, thản nhiên nói: “Ta nhìn tiểu tử này đối với muội muội hắn cũng không tệ lắm, hay là như này. Thân pháp ngươi tốt lại khéo hiểu lòng người, không bằng tiện nghi cho ngươi. Muốn ngươi dưới sự bảo vệ của năm người cao thủ Đoán Cốt bọn họ đem y phục của cô nương kia lột sạch. Cô nương kia thì để ngươi vui đùa còn Hoa Vũ Lau chúng ta cũng sẽ không truy cứu chuyện ngươi khi dễ nữ nhân nữa.”

Cái gì?

Đổng Hiểu Uyển nghe được lời này không ngăn được run rẩy một chút, Đổng Thiên Bá càng mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt đã tràn đầy tơ máu.

Sỉ nhục!

Cái này đã không chỉ là khi dễ người, càng không phải là không coi bọn họ là người nữa. Cho dù là bảy thế gia thì hành vi như này cũng làm cho người ta giận sôi.

Thế nhưng nam tử mặc áo trắng kia dường như lại không để ý chút nào khoát tay nói: “Đan Đan ngươi thật sự hiểu lầm vi huynh. Khoái Hoạt Lâm chúng ta tuy có hai chữ “Khoái Hoạt” nhưng cũng không phải là người tà dâm. Loại yêu cầu này của ngươi thật sự là làm ta khó xử, ha ha ha…”

“Đến đi, nhìn dáng vẻ cao hứng đó của ngươi ta còn không ngại, ngươi còn lo lắng cái gì? Dù sao tháng bảy sang năm, ta vẫn là người của ngươi như cũ. Người cũng vẫn đến hội ở rể của Hoa Vũ Lâu chúng ta cũng sẽ không có gì thay đổi.”


Nghe được lời này, công tử áo trắng kia nhíu lông mày, chuyển hướng quan sát Đổng Hiểu Uyển tỉ mì một phen, trong mắt hiện lên một tia dâm dục: “Hắc hắc hắc… Nếu Đan Đan đã yêu cầu như vậy thì ta cũng không có cách nào. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ đây chỉ là trò chơi, về sau ngươi cũng không thể tính sổ với ta.”

“Đức hạnh!” tdd bĩu môi, không nhìn đến hắn.

Công tử áo trắng khẽ cười một tiếng, chậm rãi hướng đến chỗ Đổng Hiểu Uyển. Mỗi bước đi của hắn, Đổng Hiểu Uyển đều không ngăn được mà run rẩy thêm một chút.

“Ha ha ha… Tại hạ là Lâm Thiên Vũ của Khoái Hoạt Lâm, sang năm cũng sẽ thành rể hiền của Hoa Vũ Lâu. Các ngươi vừa rồi cũng đã nghe thấy, không phải Lâm mỗ ta là người háo sắc, khi nam phách nữ. Thật sự là do các người đắc tội phu nhân tương lai cảu ta trước, ta chỉ trừng phạt nhỏ một lần thôi.”

“Lâm công tử!”

Lúc này, Đổng Thiên Bá liếc nhìn muội muội sau lưng một chút, cắn răng nói: “Mới vừa rồi vị tiểu thư này nói quy tắc trò chơi ta nghe rất rõ ràng. Chi là không biết, nếu như chúng ta may mắn cản được ngài một lần thì phải làm như thế nào?”



Lâm Thiên Vũ khẽ giật mình không khỏi cười khinh miệt, từ chối cho ý kiến. Thế nhưng mà tdd lại cười nhạt một cái nói: “Nếu như các ngươi có thể cản hắn một lần thì chuyện kia coi như xong, bản tiểu thư vĩnh viễn cũng không truy cứu lại nữa.”

“Tốt, vậy chúng ta xin đắc tội!”

Đổng Thiên Bá hét lớn một tiếng, trong mắt dấy lên một cỗ hừng hừng chiến đấu. Hắn cũng là đợi câu nói này.

Thấy tình cảnh này, vẻ khinh miệt trong mắt Lâm Thiên Vũ càng thêm thâm trầm, ngược lại nói: “Ánh mắt không tệ, đáng tiếc…”

Bạch!

Chỉ một thoáng một bóng người lướt qua, bóng người Lâm Thiên Vũ nháy mắt xuất hiện sau lưng Đổng Hiểu Uyển. Mà trên tay hắn còn cầm một kiện áo mỏng tản ra hương thơm của thiếu nữ.

“Đáng tiếc, ngươi không có thực lực kia!”

A!

Đổng Hiểu Uyển rít lên một tiếng, hai tay ôm lấy bả vai, mắt cuồn cuộn nước. Trên người nàng vốn mặc năm kiện quần áo nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất một kiện, cánh tay thon dài trắng nõn như ngọc nhất thời bại lộ trước mắt mọi người.

Tròng mắt Đổng Thiên Bá hơi co rụt lại, quay người nhìn qua không khỏi hoảng hốt.

Tốc độ của người này cũng không tránh khỏi quá nhanh đi.

Thế nhưng kháo miệng Trác Phàm lại nhếch lên, khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Tiểu tử này có tu vi Đoán Cốt cảnh thất trọng nhưng lực đạo ra tay cũng chỉ là Đoán Cốt cảnh lục trọng mà thôi. Nhìn qua là biết chỉ tu luyện tốc độ thân pháp.

Cái này là do tu hành, cũng là điển hình của việc lẫn lộn đầu đuôi. Tốc độ nhanh mà trên tay không có lực đạo cũng không thể tổn thương người. Mà hắn tu vi Đoán Cốt cảnh thất trọng, lực đạo phía trên đã rơi xuống nhất trọng cảnh.

Sau này tu vi cảu hắn lẫn nữa tăng lên thì sự chênh lệch này càng lớn. Ở trong mắt Trác Phàm tên tiểu tử nhìn như tiêu sái này thực ra đã là một phế nhân tu luyện.

Khó trách thực lực Đoán Cốt thất trọng mà lại bị Khoái Hoạt Lâm lấy ra hoà thân cùng Hoa Vũ Lâu.

Nhưng mà chỉ có những cao thủ chân chính mới có thể nhìn ra, tầng thứ giống như bọn Đổng Thiên Bá vẫn bị tốc độ của Lâm Thiên Vũ doạ sợ.

“Bốn vị trưởng lão, vây quanh tiểu thư!”

Đổng Thiên Bá lớn tiếng hét lên, bốn lão đầu kia trong nháy mắt đem Đổng Hiểu Uyển vây ở giữa, Đổng Thiên Bá cũng vội vàng đi đến trước người nàng, chăm chú nhìn ánh mắt Lâm Thiên Vũ kia.

Khoé miệng vẽ lên một đường cong tà dị, Lâm Thiên Vũ khinh thường bĩu môi: “Vô dụng, bằng vào năm người các ngươi có thể ngay cả bóng của bổn công tử cũng không nhìn thấy!”

Vừa dứt lời, sưu!

Một tiếng xé gió xẹt qua bên tai mọi người, sau đó lại nghe thấy Đổng Hiểu Uyển rít lên một tiếng. Kiện quần áo thứ hai của nàng dưới sự bảo vệ của tất cả mọi người lại lần nữa rơi vào trong tay Lâm Thiên Vũ.

Tròng mắt dyb hơi co rụt lại quả thực không thể tin đây là sự thật. Người này không hổ là người của Khoái Hoạt Lâm, bảy thế gia ngự hạ có thể thần thông như thế.

Đều là tu vi Đoán Cốt cảnh mà bọn hắn cơ bản không thể nhìn thấy quỹ tích xuất thủ.

“A, thơm quá!”

Đem kiện quần áo thứ hai đưa lên mũi hít mạnh một cái làm cho toàn bộ xoang mũi của hắn đều tràn ngập hương thơm thiếu nữ, Lâm Thiên Vũ bất giác có chút nhây ngất về phía Đổng Hiểu Uyển, cười tà nói: “Kiện thứ hai đã để tại hạ mê say như thế, không biết áo lót của tiểu thư sẽ như thế nào đây?”

Đổng Hiểu Uyển không khỏi bị doạ run, khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía Đổng Thiên Bá, khiếp sợ nói: “Ca ca!”

“Ta biết, đại ca nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”

Đổng Thiên Bá cắn mạnh răng, hút mấy ngụm khí để cho mình tỉnh táo lại, hai mắt chăm chú nhìn bóng người Lâm Thiên Vũ không buông tha dù chỉ là một chút.

Tuy hắn từng muốn đem muội muội gả cho tên Tống Ngọc đăng đồ lãng tử kia nhưng đây tuyệt đối là thiện ý. Thế nhưng người nào muốn thương tổn muội muội hắn thì hắn cũng nhất định sẽ liều chết đến cùng.

“Còn có hết hay không, nhanh đi!”



Nhìn thấy Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật, tdd không khỏi căm ghét thúc giục nói. Lâm Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, đem quần áo kia nhét vào trong ngực, bá một tiếng lại không thấy tăm hơi.

Sau một khắc, trong tay hắn lại lần nữa xuất hiện hai kiện áo nữ, mà trên thân Đổng Hiểu Uyển cũng chỉ còn lại một cái áo lót cuối cùng.

Bịch!

Hai mắt Đổng Thiên Bá vô thần quỳ rạp xuống đất, vô lực phủ phục xuống.

Quá nhanh, hắn rõ ràng đã nhìn chằm chằm vào gia hoả kia nhưng vẫn không bắt được bóng dáng hắn như cũ. Đây là tốc độ như thế nào.

“Uyển Nhi thật xin lỗi, đại ca không có năng lực bảo vệ ngươi.” Đổng Thiên Bá cắn chặt hàm răng, trong mắt đã có chút lệ quang.

Đổng Hiểu Uyển bi thương nhìn hắn lại vô lực nhắm mắt, chờ đợi Ma thủ kia xé mở chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng.

Mà bốn vị trưởng lão kia lúc này cũng đều thần sắc bi phẫn. Đây cơ bản là mèo vờn chuột, chà đạp tôn nghiêm của bọn họ. Cùng như vậy còn không bằng cho bọn họ chết một cách sảng khoái, 100 còn tốt.

Đạp đạp đạp!

Bỗng nhiên từng bước nhẹ nhàng từ từ vang lên, một bóng người đạm mạc đem Đổng Thiên Bá bao phủ ở bên trong.

Đổng Thiên Bá ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt khoan thai của Trác Phàm.

“Ách Đổng huynh, một lần cuối cùng này thêm ta có được không?”

“Ngươi là ai?” Thế nhưng Đổng Thiên Bá chưa trả lời, tdd đã liếc mắt nhìn hỏi.

Trác Phàm sờ mũi một cái, dường như có chút ngượng ngùng chỉ Đổng Hiểu Uyển nói: “Ha ha ha… Ta là lão công hắn!”

Mọi người giật mình, kêu ra tiếng, lúc nay dường như Trác Phàm mới phát hiện ra mình nói nhầm, chặn lại nói: “Ách, không đúng, nàng là lão bà ta.”

“Cái này không giống nhau à!”

Gãi đầu một cái, Trác Phàm mới giống như bình tĩnh một chút, giải thích nói: “Trước kia ta đi nhà hắn đề thân bị nàng cự tuyệt cho nên tính toán là chồng trước đi?”

Cắt, cái gì tính là chồng trước? Không phải là bị người đạp sao!

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người quăng đến ánh mắt xem thường. Nhìn y phục của hắn chính là một tiểu thế gia tam lưu làm sao xứng với gia tộc nhị lưu nhà người ta?

tdd nghe vậy cũng xuỳ cười ra tiếng: “Cũng tốt, thêm một Đoán Cốt cảnh ngu ngốc cũng không có gì đáng ngại. Mà lại để một hán tử si tình nhìn thấy nữ nhan mình yêu mến bị người ta lột sạch cũng thú vị.”

“Ha ha ha! Nếu Đan Đan đã không ngại thì ta cũng không có vấn đề gì. Dù sao đến bao nhiêu người kết quả cũng giống nhau!” Lâm Thiên Vũ mặt tự đắc nói.

Lần nữa tạo thành vòng tròn đứng chung một chỗ, Đổng Thiên Bá hít sâu một hơi nhìn về phía Trác Phàm, mặt trung trọng nói: “Huynh đệ, chuyện này ngươi không nên tham dự vào.”

“Ha ha ha! Đổng huynh không cần khách khí, chúng ta là huynh đệ đồng hao, tất nhiên gặp nạn cùng chia.”

Nghe lời này, tất cả mọi người bất giác khẽ giật mình, liếc hắn một cái thật sâu, âm thầm gật đầu.

“Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, huynh đệ thật sự có tình có nghĩa.” Đổng Thiên Bá cảm động đến hai mắt đẫm lệ rưng rưng.

Trác Phàm thản nhiên cười, quay đầu nhìn Đổng Hiểu Uyển chỉ còn một kiện áo mỏng an ủi nói: “Yên tâm đi, hắn sẽ không lại lấy được y phục của ngươi.”

Đổng Hiểu Uyển không khỏi sững sờ, ngay từ đầu còn lo lắng Trác Phàm thừa cơ dính lấy mình chiếm tiện nghi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rõ của hắn trong nháy mắt lại có cảm giác an tâm, không lý do gật đầu.

Trác Phàm mỉm cười nhìn lại về phía Lâm Thiên Vũ, ngoắc ngoắc ngón út cười khẩy nói: “Đến đi!”

Lâm Thiên Vũ không khỏi khẽ giật mình, nụ cười trào phúng bỗng cứng đờ trên mặt, ngược lại còn phát lên một cỗ nộ khí đạm bạc. Bởi vì hắn nhìn theo bên trong ánh mắt của Trác Phàm chính là vẻ khinh miệt…
Advertisement
';
Advertisement