Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ở một sơn cốc nhỏ yên tĩnh, ba mặt núi vây quanh, chỉ còn một mặt lộ ra một con đường nhỏ chật hẹp, quanh năm không có ánh sáng mặt trời chiếu tới. Xung quanh luôn bị vụ khí mỏng bao phủ, không khí âm u ẩm ướt lạnh lẽo là nơi thường có các loại độc trùng chuột kiến trú ẩn nhất.

Nhưng cũng chính vì địa thế ở đây kỳ dị nên trong cốc mới mọc đầy các loại kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo. Rất nhiều người vì muốn lấy dược liệu ở đây nên đã mạo hiểm đi vào trong cốc, có điều đa số đều bị mất đi tính mạng, oan hồn trong cốc quanh quẩn không tan, khiến trong cốc càng thêm âm u lạnh lẽo.

Vì vậy, mọi người gọi nơi đây là U Minh Cốc.

Vào một ngàn năm trước, một nhóm cường giả đã tìm được nơi quỷ dị này sau đó đóng chiếm nơi này thành chốn đặt chân của bọn họ. Đồng thời, còn bố trí trận thức cấp năm, khiến địa phương tà dị này càng thêm dễ thủ khó công.

Bọn họ chính là người U gia, một trong ngự hạ bảy thế gia của Đế Quốc Thiên Vũ. Sau này hậu nhân trực tiếp lấy danh hào của sơn cốc để gọi chung cho nơi đây và gia tộc mạnh nhất này của hoàng thất.

Đến nay, U Minh Cốc trở thành gia tộc mà các đại thế gia tôn sùng.

Thế nhưng vào lúc này, bên trong một nghị sảnh rộng lớn của U Minh Cốc, cốc chủ U Vạn Sơn mặt đầy giận dữ ngồi tại vị trí chủ vị. Hai bên ông ta là hai hàng lão giả ngồi ở vị trí của mình, tất cả có mười hai chỗ ngồi, nhưng chỉ có chín người có mặt. Còn ba chỗ ngồi còn lại thì để trống, hoang vắng trơ trọi.

Vừa nhìn thấy mấy cái vị trí để trống đó, trong mắt U Vạn Sơn ngăn không được hiện ra sát ý.

“U Minh!”

U Vạn Sơn trầm giọng gọi, như một con sư tử phẫn nộ gầm gừ: “Ngươi nói ba vị trưởng lão của U Minh Cốc chúng ta, đều bị tiểu tử kia giết ư?”

U Minh Lạnh rùng mình run cập cập, không dám ngẩng đầu nhìn ông ta, cơ thể quỳ rạp trên mặt đất run giọng nói: “Đệ tử không dám lừa gạt cốc chủ, Giản trưởng lão, Vân trưởng lão, và cả sư phụ của đệ tử thất trưởng lão, bọn họ xác thực đều chết ở dưới tay của quản gia Lạc gia, Trác Phàm!”

“Đồ khốn!” U Vạn Sơn bỗng nhiên vỗ bàn, mắng to: “Ngươi biết rõ mấy người Giản trưởng lão chết tại trong tay tiểu tử kia, nhuwg vì sao không báo cáo sớm hơn?”

“Cốc chủ tha mạng, không phải đệ tử không báo, mà chính là sư phụ không cho. Sư phụ, lão nhân gia nói rằng, việc này quá kỳ quặc, dù có nói ra cũng không có ai tin tưởng, vậy nên không nói ra sẽ tốt hơn. Đợi ông ấy tìm một cơ hội xử lý Trác Phàm kia là được. Thế nhưng không ngờ, sư phụ chưa kịp động thủ, Trác Phàm đã đánh tới cửa, cuối cùng...”

Nói đến đây, U Minh đã hoàn toàn nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, rốt cuộc nói không ra lời.

Các trưởng lão liếc mắt nhìn hắn một cái, khinh thường hừ lạnh. Cái gọi là Ma đạo vô tình, tiểu tử này thân là ma tu, sao lại có nhiều tình cảm vô nghĩa như vậy được?

Hắn làm như thế, chỉ là diễn trò cho mấy người ông ta nhìn, để bớt phải chịu phạt mà thôi.

Trong lòng những lão gia hỏa này đều hết sức rõ ràng, nhưng cũng không vạch trần. Huống hồ, việc này cũng không thể trách hắn. Thay đổi vị trí, đổi thành bọn họ, cũng sẽ làm như thế. Nếu không, chắc chắn sẽ bị người khác nói thành là ăn nói bừa bãi, lấy việc công làm việc tư, dùng sức mạnh gia tộc để báo thù riêng.

Dù sao, nếu không phải có quá nhiều người đều tận mắt nhìn thấy Trác Phàm giết U Quỷ Thất. Thì ai có thể nghĩ tới, một tiểu quỷ vừa mới đột phá đoán cốt cảnh sẽ có năng lực giết chết trưởng lão đã đạt đến Thiên Huyền cảnh đâu?

“Cốc chủ, đứa trẻ U Minh này tuy phạm sai lầm, nhưng cũng vì tình thế bất đắc dĩ, không thể trách nó. Hiện tại, việc đầu tiên chúng ta phải làm là nghĩ cách giải quyết chuyện này như thế nào.”

Lúc này, ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, một lão giả tóc trắng xõa vai chậm rãi đứng lên, trong mắt lóe lên từng tia tinh quang: “Hiện tại các đại thế gia của Đế Quốc Thiên Vũ đều nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy, nếu chúng ta để tên tiểu tử kia nhởn nhơ sống sót, chuyện này sẽ khiến người trong thiên hạ nhìn nhận chúng ta thế nào? U Minh cốc chắc chán sẽ trở thành trò cười cho đế quốc, những tiểu gia tộc quy thuộc chúng ta, cũng sẽ rời bỏ chúng ta mà đi.”


U Vạn Sơn hít sâu một hơi, chau mày, trong đôi mắt hiện lên sát ý nồng đậm: “Đại trưởng lão nói có lý, sao chúng ta có thể để tiểu tử kia sống nhởn nhơ thế được? Hắn không phải quản gia của Lạc gia sao, vậy chúng ta trực tiếp tìm Lạc gia tính sổ!”

“Cốc chủ, không thể!”

Đột nhiên, U Vạn Sơn vừa nói xong thì một giọng nói nặng nề vội vã hô lên. U Vạn Sơn quay đầu nhìn qua, thấy nơi phát ra giọng nói là một lão nhân với đầu tóc dài đen nhánh, ngồi đối diện với đại trưởng lão, cũng là vị trí đầu tiên bên trái của ông ta.

U Vạn Sơn Mi khẽ run mí mắt, hừ lạnh nói: “Nhị trưởng lão là có ý gì? Chẳng lẽ có người đánh vào mặt chúng ta, giết người của chúng ta, mà chúng ta còn không được phép tính sổ sao? Vậy U Minh Cốc chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”

“Cốc chủ bớt giận, lão phu cũng không phải ngăn cản cốc chủ tính sổ. Chỉ là...”



Nhị trưởng lão ngập ngừng một chút, rồi thản nhiên nói: “Cốc chủ có nhớ gần một năm trước, hoàng đế đã hạ cấm lệnh đối với bảy nhà chúng ta, không cho phép chúng ta đặt chân vào Phong Lâm Thành một bước. Hiện tại nếu chúng ta công khai chống lại, thì chỉ cho hoàng thất cơ hội để mượn cớ đả kích chúng ta mà thôi.”

“Lão nhị nói có lý, bây giờ xác thực không nên công khai làm trái lại hoàng thất. Hơn nữa tình báo gần nhất truyền đến, hoàng thất và cao thủ Tiềm Long Các đều ở xung quanh của Phong Lâm Thành, sợ rằng lần này nếu chúng ta đi Phong Lâm Thành thì chính là lọt vào bẫy của họ!” Đại trưởng lão cũng lập tức nhìn U Vạn Sơn, khuyên giải nói.

U Vạn Sơn Tới nhìn qua nhìn lại hai vị trưởng lão đức cao vọng trọng nhất trong cốc, ông ta chần chừ lưỡng lự một lúc lâu, lại khẽ cắn răng, nổi giận gầm lên nói: “Ôi, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy các ngươi nói đi, chúng ta nên làm cái gì?”

Hai vị trưởng lão liếc nhìn nhau, vuốt chòm râu bạc trắng, trầm mặc không nói.

U Vạn Sơn thấy tình cảnh này, lần nữa thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu thất trưởng lão vẫn còn thì đâu có loại chuyện phiền toái này chứ? Aii, tên tiểu tử đáng hận, hết lần này tới lần khác giết chết người cố vấn quan trọng nhất của lão phu. Đợi xem lão phu bắt được ngươi thì sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi như thế nào!”

Nhìn thấy tất cả mọi người nhíu mày khổ nghĩ, U Minh đang quỳ ở phía dưới đảo mắt rụt rè nói: “Khởi bẩm cốc chủ, thứ cho đệ tử cả gan, muốn dâng lên một kế!”

“Hừ, hội nghị của các trưởng lão đâu có chỗ cho ngươi xen vào, lăn xuống đi!” U Vạn Sơn nhướng mày, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, giận dữ hét. Nhưng bị đại trưởng lão khoát tay ngăn lại nói: “Khoan đã, cốc chủ, tiểu tử này cũng coi như là truyền nhân của Lão thất, không bằng cứ nghe thử, xem hắn có chủ ý gì tốt không.”

Trầm ngâm một hồi, U Vạn Sơn phất phất tay, để hắn ta nói tiếp.

U Minh vui mừng trong bụng, vội vàng nói: “Khởi bẩm cốc chủ, theo ý kiến vụng về của đệ tử, chúng ta hoàn toàn có thể bỏ qua mặc kệ Lạc gia. Theo đệ tử biết, thì Lạc gia hiện tại toàn dựa vào quản gia Trác Phàm. Dù Lạc gia bị trừ khử, nhưng có Trác Phàm ở đó thì vẫn là họa lớn trong lòng. Thế nhưng chỉ cần trừ khử Trác Phàm, thì mấy nhân vật nho nhỏ của Lạc gia căn bản không nhấc nổi sóng gió gì lớn, càng không cần lo lắng nó sẽ thay thế được U Minh Cốc chúng ta!”

Ánh mắt U Vạn Sơn sáng lên, nhìn về phía U Minh nói: “Nói tiếp!”

“Dạ” khóe miệng U Minh hơi nhếch lên, tiếp tục nói: “Mặc dù chúng ta không thể tới gần Phong Lâm Thành, nhưng bây giờ Trác Phàm cũng không ở đó. Vì vậy chúng ta hoàn toàn không cần để ý bên đó, chỉ cần chuyên tâm đối phó Trác Phàm là được.”

“Vậy chúng ta phải làm sao mới tìm được tiểu tử kia?”

“Phát lệnh truy sát của U Minh, khiến hắn không có chỗ trốn ở toàn bộ Đế Quốc!” U Minh nhếch khóe miệng một phát, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Đến lúc đó, chúng ta đã biết được hành tung của hắn, mai phục trừ khử hắn trước khi hắn trốn về Phong Lâm Thành là được rồi.”

Cặp mắt U Vạn Sơn sáng lên, cười to nói: “Ha ha ha... Tốt, cứ làm thế đi!”

“Người đâu!” U Vạn Sơn hô to: “Lấy danh nghĩa của U Minh Cốc, phát lệnh U Minh truy sát trên toàn bộ Đế Quốc. Bất cứ ai cung cấp manh mối đều có thể trở thành gia tộc lệ thuộc của U Minh Cốc ta. Bất cứ ai lấy đuợc đầu của hắn lập tức trở thành đệ nhất gia tộc lệ thuộc của U Minh Cốc ta, dưới một gia tộc, trên vạn gia tộc!”

Tiếng gầm dữ dội của U Vạn Sơn vang vọng quanh quẩn khắp toàn bộ sơn cốc, còn U Minh thì thầm lộ ra nụ cười điên cuồng.

Trác Phàm, đồ quái vật, lão tử không dám đối mặt với ngươi. Nhưng ngươi thì phải đối mặt với sự truy sát của toàn bộ Đế Quốc đấy, ta xem ngươi có chết hay không, hắc hắc hắc...

Tựa hồ đã nhìn ra tâm tư của U Minh, đại trưởng lão cười thầm trong lòng, tiểu tử này quả nhiên vẫn muốn báo thù riêng. Có điều, lão cũng không để ý, dù sao Trác Phàm cũng là địch nhân của toàn bộ U Minh Cốc, chỉ là...

Đại trưởng lão nhìn về phía U Vạn Sơn, thản nhiên nói: “Cốc chủ, Trác Phàm này đã có thể giết Lão thất, vậy thì dù lệnh truy sát của U Minh được phát ra, những gia tộc nhỏ kia cũng không nhất định làm gì được hắn. Ta thấy, cuối cùng cũng phải do chính chúng ra tay giải quyết hắn thôi.”

“Được, điều động toàn bộ trưởng lão trong cốc, truy sát tiểu tử kia!”

“Khoan đã!”

Đại trưởng lão khoát tay nói: “Hắn có thể dễ dàng giết chết Lão thất, vậy các trưởng lão xếp sau Lão thất chỉ sợ không đối phó được hắn. Theo lời Minh nhi miêu tả về thực lực của hắn thì hẳn là tu giả luyện thể Ma đạo, có thể đánh với hắn một trận, cũng chỉ có những trưởng lão xếp năm vị trí đứng đầu mới có khả năng. Nhất là...”

Nói đến đây, đại trưởng lão nhìn qua lão già tóc đỏ nói: “Lão ngũ, ngươi có Xích Viêm Ma Hỏa rèn thể, kim cang bất hoại, vừa hay có thể đánh một trận với tiểu tử kia!”

“Ui, các ngươi đừng tìm ta!”

Thế mà ngũ trưởng lão lại vội vã khoát khoát tay, nhếch miệng cười nói: “Lão phu sắp phải đi tham gia bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu, không có thời gian đuổi giết tiểu tử thúi kia!”

“Hừ, một đám nữ nhân mở đại hội luyện đan cái gì, có gì hay đâu mà tham gia, việc đó còn quan trọng hơn việc báo thù cho gia tộc chắc?” U Vạn Sơn tức giận không nhịn được mắng to.



Đại trưởng lão mỉm cười khoát tay: “Cốc chủ chớ nói vậy, các thế hệ của Hoa Vũ Lâu mặc dù đều là nữ lưu, nhưng dù sao cùng thuộc bảy thế gia, có thể kết giao tất nhiên là chuyện tốt. Lần này bọn họ mời Lão ngũ tới tham gia, còn không phải nhìn trúng một thân công pháp Viêm Hệ của hắn sao, có thể là muốn mượn cơ hội lần này để luyện chế ra một số đan dược mới.”

“Hừ, một đám nữ nhân thối mà lại chiếm mất một ghế trong bảy thế gia. Một ngày nào đó, lão phu phải đoạt địa bàn của các ả tới tay.” U Vạn Sơn oán hận nói.

Đại trưởng lão thì cười lắc đầu, sau đó nhìn U Minh, nói với U Vạn Sơn: “Cốc chủ, lão phu muốn thu nhận đứa nhỏ U Minh này làm môn hạ, để hắn tham gia hội nghị trưởng lão, thay thế cho vị trí của Lão thất.”

U Vạn Sơn nhìn U Minh một lúc, gật đầu: “Được thôi, bồi dưỡng tiểu tử này cho tốt, chúng ta sẽ lại có một thất khiếu quỷ linh lung nữa, ha ha ha...”

U Minh sau khi nghe được, cực kỳ đại hỉ, vội vàng bái tạ!

Cùng lúc đó, núi Hắc Phong Sơn phía sau Lạc gia ở Phong Lâm Thành, Bàng thống lĩnh đang ngồi xếp bằng trên ba mươi sáu mũi kiếm Tinh Cương và nhắm mắt tu luyện. Khắp cơ thể hắn đều là vết cắt của dao kiếm, một cỗ hắc khí từ trong cơ thể hắn tràn ra, lượn quanh một vòng quanh những thanh kiếm sau đó lại trở về trong cơ thể hắn.

Nhưng mỗi một đạo hắc khí quay về, trên cơ thể hắn lại đột nhiên xuất hiện một vết máu, mí mắt của hắn cũng không nhịn được run lên.

Đột nhiên, một hắc ảnh chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn, khi bóng đen đó hoàn toàn hiện ra, chính là hình dáng của Lôi Vũ Đình.

Đôi mắt sâu thăm thẳm mở ra, Bàng thống lĩnh thở dài một hơi, đứng dậy, nhếch miệng cười nói: “Tiềm Ảnh quyết của Lôi tiểu thư thật sự càng ngày càng lợi hại, thậm chí người đã đến trước mặt lão Bàng ta rồi mà ta cũng không hề phát giác được.”

“Hừ, vậy Ma Sát Quyết của ngươi không phải càng lợi hại hơn sao, ngắn ngủi một năm đã đột phá đến đoán cốt cảnh, điều này khiến biết bao thiên tài thế gia nôn nóng đến đỏ mắt nha.”

“Hắc hắc hắc... Là do công pháp của Trác huynh đệ rất tốt thôi!” Bàng thống lĩnh há miệng cười lớn, sau đó liếc mắt nhìn người bên cạnh hắn. Chỗ cách hắn không đến năm thước, có một hài tử mười lăm mười sáu tuổi, đang cắn răng kiên trì ngồi trên một đống đao kiếm, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rỉ ra, trên cơ thể nó cũng như bị vạn đao chém qua vậy, tất cả đều là vết thương.

Mà bên cạnh nó có đầy thi thể. Da thịt của mấy thi thể đó đều bị nát bấy, giống như bị loạn đao băm nát.

“Chết tiệt, rốt cuộc các ngươi đang luyện tà công gì vậy?” Đôi mắt Lôi Vũ Đình run lên, không nhịn được mắng to thành tiếng.

Bàng thống lĩnh không hề cảm thấy kinh ngạc, trong mắt chỉ có lạnh lùng: “Hai mươi tiểu hài tử mà ngươi đưa tới, chỉ có một đứa miễn cưỡng thông qua, ngươi giúp ta tìm thêm mấy đứa đi.”

“Hai mươi người tu luyện, chỉ có một người còn sống, vẫn tìm tiếp?” Lôi Vũ Đình kinh ngạc hỏi.

Bàng thống lĩnh hơi nhếch miệng: “Tỉ lệ thông qua này là cao rồi đấy, mới đầu, năm mươi người tu luyện, tất cả đều chết hết. Nhưng vì Lạc gia, hết thảy đều đáng giá.”

“Hừ, các ngươi thì đang ở đây chăm chỉ tu luyện, nhưng nhìn xem tên tiểu tử kia đang làm cái gì đây này.”

Bất giác hừ lạnh một tiếng, Lôi Vũ Đình lấy ra một tờ giấy nhỏ đưa tới: “Tiểu tử kia giết thất trưởng lão U Minh Cốc, hiện tại U Minh Cốc đã phát lệnh truy sát hắn rồi.”

Tròng mắt Bàng thống lĩnh co rụt lại, tiếp đó lại phóng khoáng cười to: “Ha ha ha... Trác huynh đệ không hổ là người làm đại sự, đi đến chỗ nào cũng làm kinh thiên động địa.”

Sau đó, Bàng thống lĩnh nhìn Lôi Vũ Đình, vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Lôi cô nương, cô không cần phải lo lắng, với khả năng của Trác huynh, lệnh truy sát của U Minh Cốc không làm gì được hắn đâu.”

“Hừ, quỷ mới đi lo lắng cho hắn.” Lạnh hừ, Lôi Vũ Đình bất giác khẽ cắn môi, lẩm bẩm nói: “Vì một nữ tử mà đi gây sự với U Minh Cốc, hắn chính nghĩa như thế từ bao giờ?”

Bàng thống lĩnh không khỏi khẽ giật mình, sau đó một gương mặt mo hung hăng co rút: “Ơ, hóa ra cô tới vì việc này à. Ha ha ha... Thực ra, có đôi khi Trác huynh đệ rất thích bênh vực kẻ yếu đấy.”

“Cái rắm á mà bênh vực kẻ yếu, lão nương còn không hiểu hắn ư?” Lôi Vũ Đình thở ra rồi lạnh hừ một tiếng, nháy mắt hóa thành hắc ảnh rồi biến mất không thấy đâu.

Bàng thống lĩnh trầm tư một lát, đột nhiên hét lớn: “Chuyện này cô đừng nói với tiểu thư, nhất là cái đoạn khúc sau đấy.”

Tuy nhiên, không còn có tiếng đáp lại từ Lôi Vũ Đình. Bàng thống lĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ôi, nữ nhân...”
Advertisement
';
Advertisement