Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nói xong, U Quỷ Thất giậm chân, nháy mắt bay lên không trung, động tác tay kết ra một ấn quyết đối với Trác Phàm.

Trong khoảnh khắc, một hư ảnh khuôn mặt quỷ xuất hiện trước mặt mọi người, trên đó còn có những oan hồn thê lương quấn quanh lấy.

“Võ kỹ Huyền giai của U Minh Cốc, Quỷ Diện ấn!” Kiếm Tùy Phong thấy vậy, không khỏi kinh hãi, mặt đầy ngưng trọng nói: “Quỷ Diện ấn này không gống với võ kỹ bình thường, nó tấn công nhằm vào nguyên thần, khiến ta khó lòng phòng bị. Trên cơ bản, những tu giả dưới Thần Chiếu cảnh, gặp phải quỷ diện ấn này đều cực kỳ khó giải quyết. Nếu bị trúng chiêu, nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hủy diệt.”

Lời Kiếm Tùy Phong nói ra mặc dù rất nhẹ, nhưng lại truyền vào trong tai Trác Phàm rõ ràng, hiển nhiên là đang chỉ điểm cho hắn.

Điểm này trong lòng U Quỷ Thất cũng biết rõ, nhưng lão ta cũng không thèm quan tâm, cười to nói: “Tiểu tử thúi, nếu ngươi dám né tránh, Quỷ Diện ấn sẽ trực tiếp đánh trúng con nha đầu đó. Ta nghĩ nếu ngươi mang theo một người, chắc không có khả năng chạy thoát quỷ diện ấn đâu nhỉ.”

“Trác đại ca, huynh cứ mặc kệ ta đi, một lát nữa huynh nhất định phải tránh đi đó. Chỉ cần huynh cứu cha ta và mọi người, cho dù chết ta cũng sẽ cảm kích huynh vô cùng.” Tiết Ngưng Hương vội vàng nói.

Trác Phàm lại quay đầu liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía U Quỷ Thất trên không trung, lạnh lùng nói: “Muội ấy là người của ta, có ta ở đây, ông không làm muội ấy bị thương được.”

“Được, vậy thì lão phu làm ngươi bị thương! Ha ha ha...”

U Quỷ Thất cười to, rồi bỗng nhiên chỉ về phía trước, hư ảnh quỷ diện mang theo tiếng kêu gào thê lương đột nhiên phóng về hướng Trác Phàm. Tiết Ngưng Hương giật mình, muốn phóng tới thay hắn ngăn lại, Trác Phàm đã sớm đoán đuợc. Cánh tay giơ ra cản nàng lại ở phía sau.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hư ảnh quỷ diện kia đập ngay trên người Trác Phàm. Đột nhiên, lệ quỷ kêu gào, mấy ngàn luồng khí màu xám đem bay ra bao vây hắn ở bên trong. Tiếng kêu gào thê thảm phảng phất như mấy trăm năm chưa từng gặp được đồ ăn, muốn đem người trước mặt chia ra ăn hết vậy.

Tạ Thiên Dương thấy cảnh này, không khỏi khẩn trương, nhìn qua Kiếm Tùy Phong. Nhưng Kiếm Tùy Phong cũng bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu.

Trúng phải chiêu này, ngay cả cao thủ Thiên Huyền cũng không thể làm gì, huống chi là một tên đoán cốt cảnh?

Tiết Ngưng Hương đã sợ đến mức lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

“Khà khà khà... Tiểu tử thúi, trên đầu chữ sắc có cây đao. Vì vậy Ma đạo vô tình, mà ngươi động tình nên ngược lại trở hành nhược điểm trí mạng của ngươi.” U Quỷ Thất cười quái dị, nhìn về phía Tiết Ngưng Hương sau lưng Trác Phàm đang bị lệ quỷ bu quanh: “Tiểu nha đầu, tiểu tử này là bị ngươi hại chết.”

Mí mắt run rẩy, Tiết Ngưng Hương lại nhìn Trác Phàm đã biến thành quả bóng màu xám đen, khóc càng thương tâm.

Nếu không phải là vì cứu nàng, với tốc độ của Trác Phàm, căn bản không có khả năng trúng một chiêu này.

“Trác đại ca, thật xin lỗi, là do ta hại huynh!” Tiết Ngưng Hương khóc ròng nói.

“Ha ha ha... Nha đầu ngốc, đừng khóc ở trước mặt lão đầu kia. Muội càng thống khổ, ông ta càng cao hứng!”

Đột nhiên, bên trong đoàn khí màu xám đen kia truyền ra tiếng cười khẽ của Trác Phàm. Tất cả mọi người đồng loạt ngẩn ra, không tưởng tượng nổi mà nhìn sang. Trác Phàm bị ác quỷ mãnh liệt đeo bám quanh thân thế mà vẫn có thể vân đạm phong khinh như thế?

U Quỷ Thất càng hoảng sợ hơn, kinh ngạc kêu lên: “Không có khả năng, nguyên thần của hắn phải bị cắn nuốt đến hết sạch rồi mới đúng!”

“Ha ha ha... dựa vào chút tài mọn này của ngươi mà cũng muốn giết ta, có phải ngây thơ quá không, thất khiếu quỷ linh lung?”

Trong nháy mắt, một ngọn lửa màu xanh đột nhiên từ trong quả cầu khí màu xám đen kia cháy lên. Mà vừa gặp phải Thanh Viêm, những luồng khí màu xám đen như chuột thấy mèo, vội vàng lui lại, sợ bị dính phải.

Trác Phàm xuất hiện ở trước mặt mọi người lần nữa, giữa trán đốt lên ngọn lửa màu xanh, mấy luồng khí màu xám đen bên cạnh vội vã lui lại tránh đi.

Trác Phàm nhếch miệng lên, lẩm bẩm nói: “Thiên Ma đại hóa quyết!”

Trong khoảnh khắc, một lực hút đột nhiên từ bên trong Thanh Viêm phát ra, tất cả luồng khí màu xám đen đều bị nó hút vào, hoàn toàn biến mất không thấy đâu. Mà Trác Phàm, cũng cảm giác được nguyên thần của hắn càng cường đại thêm một chút.

Vốn dĩ Thiên Ma đại hóa quyết là công pháp hấp thu vạn vật. Trước kia hắn không thể hút nguyên thần của người khác, là bởi vì nguyên thần của hắn không đủ cường đại. Sợ hút không thành, ngược lại còn bị dội vào khiến nguyên thần bị trọng thương.

Nhưng từ sau khi luyện thể luyện thần, nguyên thần hắn mạnh lên không dưới Thần Chiếu cảnh. Lại thêm có Thanh Viêm kỳ dị này bảo hộ, mấy cái oan hồn cỏn con này, trong mắt hắn chỉ là chút chất dinh dưỡng thôi. Còn những oán khí kia thì đã bị Thanh Viêm thiêu đốt đến không sót lại một mảnh.

Giương mắt nhìn U Quỷ Thất giữa không trung lần nữa, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên một cái đường cong khinh miệt: “Ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao, nếu ngươi còn không còn trò gì mới để lấy ra, vậy ta phải đánh thật đấy.”

“Đánh thật? Khục khục khục... Đừng khoác lác, ngươi đang nói trước đó chưa xuất hết toàn lực đấy à?”



U Quỷ Thất bất giác vừa sợ vừa giận, sợ vì Trác Phàm có thể dê dàng phá giải tuyệt chiêu của U Minh Cốc, còn giận vì cái ánh mắt khinh miệt kia của Trác Phàm.

Không sai, là khinh miệt, bây giờ Trác Phàm nhìn ông ta toàn là xem thường và miệt thị, đó là nỗi nhục mà ông ta khó chịu đựng được nhất.

Trí giả đệ nhất U Minh Cốc, thất khiếu quỷ linh lung của U Quỷ Thất, sao có thể để người ta coi khinh như thế?

Thế nhưng vào lúc này, đáy lòng ông ta lại có cảm giác sợ hãi rợn người. Ông ta chưa tùng có cảm giác như vậy, bất kể gặp phải người nào, ông ta cũng đều có thể nắm chắc, đùa bỡn đối phương trong lòng bàn tay.

Nhưng nhìn Trác Phàm bây giờ, ông ta lại sinh ra một cảm giác bất lực vô cùng. Thủ đoạn chiêu số gì cũng đã ra hết, mà vẫn không làm gì được đối phương. Hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy, tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu của đối phương vậy.

Trác Phàm như mèo vờn chuột giống, đùa giỡn trí giả thông minh nhất của U Minh Cốc là ông ta, tước đoạt tất cả tôn nghiêm của ông ta. Đây là chuyện trong đời này ông ta sợ hãi nhất.

Trác Phàm ngửa mặt lên trời im lặng cười cười, lần nữa nhìn U Quỷ Thất, trên mặt đầy vẻ trào phúng mà ai cũng có thể nhìn ra được: “Thất trưởng lão, không biết ngươi còn nhớ, những gì đã nói với ta vào mấy tháng trước không, khi ở Vạn Thú sơn mạch, ngươi nói: đối mặt với thực lực tuyệt đối, bất cứ tính kế hay thủ đoạn nào đều chỉ là phí công.”

Tròng U Quỷ Thất mắt ngăn không được co rụt lại, trong lòng lo sợ, một chút bất an chậm rãi dâng lên.

“Hôm nay, ta trả lại y nguyên câu nói này cho ngươi đấy!”

Khóe miệng Trác Phàm hơi vểnh lên, lộ ra tiếu dung tà dị, dựng thẳng lên một cái ngón trỏ lên trời: “Một chiêu, chỉ cần một chiêu, lão tử sẽ vặt đầu ngươi xuống.”

“Đánh rắm!”

Rốt cuộc, U Quỷ Thất giận không nhịn nổi nữa mà hét lên.

Bây giò ông ta cuối cũng cũng hiểu rõ, lần này Trác Phàm đến đây, thật sự là vì báo thù. Hoặc là nói, cứu Tiết Ngưng Hương cũng chỉ vì nhân tiện, còn mục đích chủ yếu của hắn chính là phục thù.

Kể từ lúc Trác Phàm xuất hiện, tất cả những việc hắn làm ra, đều lần lượt đánh vào mặt lão gia hỏa ông ta. Để ông ta cũng cảm nhận được ở trước mặt thực lực tuyệt đối, thất khiếu quỷ linh lung ông ta bất lực đến cỡ nào.

Trí tuệ của ta, đối mặt với thực lực tuyệt đối, chẳng qua cũng là câu chuyện cười. Sự mưu trí hao tổn tâm cơ của ta, cũng không hề làm gì được hắn.

Hôm nay, tất cả những gì Trác Phàm làm đều là để đánh bại mưu trí đáng tự hào nhất của ta. Khiến ta chết, cũng không được nhắm mắt.

“Tiểu quỷ này thật đáng sợ, so với U Quỷ Thất kia, thì tiểu tử này độc hơn nhiều đấy!” Kiếm Tùy Phong cứng kiến nãy giờ cũng không nhịn được mà hoảng sợ trong lòng, sắc mặt ngưng trọng.

E răng mai sau, tiểu quỷ này là nhân vật đáng sợ hơn cả U Quỷ Thất, thậm chí là cả Gia Cát Trường Phong,.

Kiếm Tùy Phong nghĩ đến đây thì càng chăm chú nhìn sang, gióng như muốn hiểu rõ được nhất cử nhất động của Trác Phàm. Ai mà biết, tương lai nhân vật đáng sợ này là địch hay bạn, vẫn nên quan sát rõ ràng thì tốt hơn!

Trác Phàm không để ý ánh mắt người khác, chỉ nhìn U Quỷ Thất trên không trung chằm chằm, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

Có lẽ tất cả tu giả ma đạo, đều lấy việc ngược đãi người khác làm khoái lạc lớn nhất đi.

Trác Phàm trong lòng nói thầm như vậy, sau đó hắn cười to nói: “U Quỷ Thất, chuẩn bị tốt chưa, mở to mắt mà nhìn, cái gì là thực lực tuyệt đối.”

Nói xong, dưới chân Trác Phàm đạp một bước.

Ầm!

Hắn như một quả đạn pháo, bắn thẳng tới U Quỷ Thất.

U Quỷ Thất không dám khinh thường, hai đoạn dây dài âm dương Song Tử tác bay lượn, giống như hai đầu rắn quấn về phía Trác Phàm. Nhưng Trác Phàm lại mở lôi vân dực ra, thành thạo điêu luyện xuyên qua giữa hai đầu rắn.

Âm dương Song Tử tác căn bản chưa đụng được vào một góc áo của hắn thì hắn đã lấn đến gần U Quỷ Thất, một quyền đập tới.

“Ha ha ha... Ngươi bị lừa rồi!”

Đột nhiên, U Quỷ Thất hét to, trong tay áo bỗng bay ra một đầu xiềng xích màu trắng đen xen kẽ, bắn về phía vị trí trái tim của Trác Phàm. Lần này, ngược lại Trác Phàm đứng trước nguy cơ: “Không ngờ chứ gì, âm dương Song Tử tác cũng không phải hai đầu, mà còn có đầu thứ ba!”



“Vậy... Thì sao? Hiện tại, trước mặt thực lực tuyệt đối ta đây, bất cứ mưu kế gì của ngươi cũng đều vô dụng, bao gồm cả con át chủ bài vẫn luôn giữ tới bây giờ của ngươi!”

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, ánh mắt híp lại. Trong nháy mắt, một vệt kim quang bỗng nhiên từ trong cơ thể của Trác Phàm bay ra, chính là Huyết Anh đã được Kim Cương Lưu Sa rèn thể thành công.

Vào giờ phút này, Huyết Anh đã hóa thành thực thể, căn bản chính là một Ma bảo ngũ phẩm, nó xoay tròn hóa thành một xoáy gió phóng đến cái xiềng xích trắng đen kia.

Phốc!

Vừa mới đụng vào nhau, xiềng xích căn bản không kịp ngăn cản Huyết Anh dù chỉ một chút, mà lập tức bị Huyết Anh đâm thẳng vào vỡ tan thành mảnh vụn. Tiếp đó, Huyết Anh đâm dọc theo xiềng xích một đường mà tới.

Cuối cùng đụng vào cánh tay U Quỷ Thất, nhưng nó vẫn không dừng lại.

Vèo!

Giống như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, một vệt kim quang từ bên tai U Quỷ Thất lướt qua. U Quỷ Thất khẽ giật mình, nhìn qua hướng đó mới thình lình phát hiện, cũng chỉ trong chớp nhoáng này, cánh tay hoàn chỉnh của ông ta đã bị xay thành thịt nát trong quá trình xoay tròn của Huyết Anh, và cùng với đoạn dây xích kia vỡ thành mảnh vụn, bay về phía không trung.

Trong lòng không khỏi hoảng hốt, bây giờ mới biết, những gì Trác Phàm nói tới đều là sự thật, lúc trước hắn xác thực chưa xuất toàn lực. Bây giờ nhìn thấy thực lự của huyết anh, U Quỷ Thất đã kinh hãi rồi.

Tuy nhiên ông ta không kịp cảm nhận đau đớn khi đần độn u mê mất đi một cánh tay. Bởi vì một quyền của Trác Phàm cũng đã vung tới.

“Tiểu tử thúi, ngươi thật sự cho rằng có thể một chiêu giết lão phu sao?”

Vào lúc này, ông ta đã biết rõ bản thân không thể không chết, vì thực thực sự cách biệt quá lớn. Thế nhưng, ông ta cũng tuyệt đối không thể để Trác Phàm một chiêu đánh chết mình, biến lời tiên đoán của Trác Phàm trở thành sự thật được.

Nếu không, ông ta thật sự chết không nhắm mắt. Hiện tại mục đích duy nhất của ông ta, chính là chiến đấu vì vinh dự của bản thân mình.

Vụt!

Một đoạn gai nhọn lóe ngân quang đột nhiên từ trong tay áo thoát ra, Ma bảo tam phẩm Ngư Tràng gai không phải đi đâm chỗ hiểm củaTrác Phàm, mà đâm về phía nắm đấm mà hắn đang vung tới.

Chỉ cần một quyền này bị ngăn cản, coi như ta chết, cũng không phải là bị một chiêu đánh chết.

Cái ý nghĩ này của ông ta mà bị người khác biết được, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình. Ai có thể nghĩ tới, trí giả thông minh nhất U Minh Cốc, U Quỷ Thất, động cơ ra chiêu cuối cùng, không phải vì cầu sinh, mà chỉ là vì một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Ông ta đã bị bức đến tuyệt cảnh như thế nào, mới có thể xuất hiện tình huống này chứ.

Nhưng dù vậy, Trác Phàm cũng tuyệt đối không chừa lại một tia tôn nghiêm cuối cùng cho ông ta.

Vụt!

Một quyền đánh thẳng về phía trước, Trác Phàm không chút do dự. Ngư Tràng gai củaU Quỷ Thất sắp đâm vào nắm tay của hắn, trong mắt U Quỷ Thất lóe lên tinh quang, khóe miệng vừa mới nhếch lên, tựa hồ lại có chút hi vọng.

Đột nhiên, một tiếng vang giòn phát ra, Ma bảo tam phẩm Ngư Tràng gai thình lình bị gãy thành vài đoạn, một quyền của Trác Phàm không hề bị trở ngại chút nào đâm vào lồng ngực của U Quỷ Thất.

Phốc!

U Quỷ Thất thân thể lắc lư một cái, mặt đầy hoảng sợ nhìn Trác Phàm, lẩm bẩm nói: “Ngươi... Mẹ nó..rốt cuộc là quái vật gì vậy?”

“Hừ, cũng không ngại nói cho ngươi biết, cường độ thân thể hiện giờ của lão tử có thể so với Ma bảo ngũ phẩm. Ma bảo tam phẩm kia của ngươi, căn bản không thể thương tổn ta! Về phần vì sao lão tử biến thành dạng này...”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp một cái, tựa hồ nhớ lại mọi loại đau đớn lúc luyện thể, trong mắt hiện lên hận ý mảnh liệt: “Mẹ hắn, đây không phải do ngươi ban tặng à?”

Trác Phàm gầm lên giận dữ, đột nhiên tung ra cú đấm. U Quỷ Thất như một viên sao băng bị nện xuống trên mặt đất, nháy mắt đụng tan mấy ngôi nhà mái ngói thành mảnh vụn.

Máu tươi không ngừng phun ra từ trong miệng hắn, đôi đồng tử của U Quỷ Thất mãnh liệt trừng Trác Phàm, trong mắt trừ hoảng sợ, còn có một tia mờ mịt.

Ngươi biến thành cơ thể quái vật thì có quan hệ gì với lão phu chớ?

Nghĩ như vậy, U Quỷ Thất nghiêng đầu một cái, không còn thở nữa. Hai tròng mắt, vẫn trừng to, chết không nhắm mắt...
Advertisement
';
Advertisement