"Đế Vương Môn thật độc ác, Lãnh Vô Thường thật âm hiểm!" Đôi mắt hơi híp lại, Mụ Mụ khẽ cắn môi oán hận nói.
Trác Uyên từ từ xua tay, thở dài: "Mụ mụ đừng có nói như vậy, đối với kẻ địch thì không có cái gì là độc ác đê tiện. Lần này là ta phản bội đồng minh không để ý đến tình nghĩa năm đó, cho nên coi như ta có lỗi với các ngươi. Nếu có bất kì oán trách gì thì có thể hướng về phía Trác Uyên ta. Ai làm người đó chịu, ta tuyệt sẽ không có bất kỳ sự đùn đẩy nào!"
"Kìa không không không, Trác quản gia, lão thân không phải không biết chuyện của người, lão thân đã biết được tiền căn hậu quả như nào nên làm sao có thể trách tội ngươi? Giống như lời nói của Tuyết trưởng lão, gặp phải loại chuyện này thì ai cũng sẽ làm như vậy, dù cho là lão thân cũng không ngoại lệ nên nào có tư cách oán trách Trác quản gia!"
Trác Uyên càng muốn một mình gánh chịu tội này không có chút đùn đẩy nào thì Mụ Mụ càng cảm thấy Trác Uyên đáng tin, trong lòng vì nghi ngờ hắn mà áy náy cảm thán liên tục.
Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, chửi mắng Đế Vương Môn: "Đế Vương Môn này thật hèn hạ vô sỉ, cố ý châm ngòi quan hệ đồng minh của chúng ta. Mưu kế của Lãnh Vô Thường thì tính toán rất rõ ràng, đây nhất định là quỷ kế của lão ta. Đế Vương Môn của lão ta người tài xuất hiện lớp lớp, mình không ra tay thì cũng ép ngươi ra tay, rõ ràng là đang chia rẽ chúng ta. Ai, chỉ là lão thân vẫn bị bọn họ lừa gạt, nghi ngờ Lạc gia các ngươi nên mới gây ra tai họa hôm nay, đây chính là tội lỗi của lão thân!"
Nói đến đây nước mắt Mụ Mụ lại rơi liên tục. Trác Uyên nháy nháy mắt, trong lòng thầm than.
Hắn không biết lúc Lãnh Vô Thường bảo hắn đi trộm Bồ Đề Tu Căn thì có nghĩ đến điểm này hay không. Nhưng hắn có biết một chút, mặc dù Đế Vương Môn cao thủ nhiều như mây nhưng tính tình của nữ tử Hoa Vũ Lâu lại nóng như lửa.
Nhiệm vụ giống như đi trộm Trấn Lâu Chi Bảo cũng chỉ có Trác Uyên hắn mới có thể đảm nhiệm đi. Những người khác đâu có bản lĩnh lấy được bảo bối này?
Nhưng mà Mụ Mụ vẫn luôn chắc chắn là quỷ kế của Đế Vương Môn, làm sao hắn lại không vui vì nó?
Nghĩ tới đây, Trác Uyên không khỏi vỗ nhẹ vào cánh tay Mụ Mụ, khuyên nhủ: "Mụ mụ, nếu như đã biết là quỷ kế của đối phương, vậy chúng ta càng phải đoàn kết tinh thần, không thể bị chia rẽ nghi ngờ tấm lòng của nhau."
"Trác quản gia nói rất đúng, dù sao bây giờ thế của Hoa Vũ Lâu đã nhỏ, vậy sau này chúng ta sẽ lấy Trác quản gia là tất cả giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thề phải báo được thù này, gây dựng lại Hoa Vũ Lâu!" Mụ mụ yên lặng nhẹ gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
Trác Uyên cũng nghiêm túc gật đầu, thản nhiên nói: "Nhận được sự yêu mến của Mụ mụ, Trác Uyên nhất định không phụ sự kỳ vọng của mọi người! Đúng rồi, ta nhìn ngài giống như trúng Thất Thải Vân La chưởng của Dược Vương Điện, vẫn nên tranh thủ thời gian vào thành nghỉ ngơi đi, ta bảo người chuẩn bị giải dược cho ngài."
"Làm phiền Trác quản gia!" Lại khom người lần nữa, Mụ mụ được đệ tử còn lại nâng đỡ đi về phía nội thành. Trác Uyên đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bà ta rời đi.
Mà mỗi người của Hoa Vũ Lâu, lúc trải qua quá trình đứng bên cạnh Trác Uyên đều áy náy khẽ khom người, giống như còn đang tự trách vì nghi ngờ hắn.
Nhất là Mẫu Đơn Lâu Chủ, ánh mắt không ngừng né tránh khi nhìn về phía hắn, dường như không dám đối mặt, không còn mạnh mẽ như lúc trước.
"Trác quản gia, những cái cớ này của ngài đều rất hoàn mỹ, quả thực là thiên y vô phùng*. Lúc đó sau khi ta và lão nhân gia nhìn thấy các nàng thì có thể nói cho các nàng biết, tại sao vẫn luôn giấu diễm đến bây giờ mới nói ra? Hại ta trên đường đi nghe nha đầu Mẫu Đơn kia bực tức trên đường!" Đợi sau khi tất cả đệ tử Hoa Vũ Lâu được Trác Uyên sắp xếp vào thành, Tuyết Thanh Kiến thấy có hơi kỳ lạ đi đến trước mặt hắn, khó hiểu nói.
*)Thiên Y vô phùng (天衣无缝): là y phục của thần thánh không có đường may, về sau được dùng để ẩn dụ sự tích hợp tự nhiên trong thơ ca, hoặc dấu vết của sự kỹ lưỡng, hoàn mỹ, không cố ý của ai
Mỉm cười một tiếng, Trác Uyên nhìn về phía nhóm người biến mất, thở dài: "Ai, nhóm muội tử này, hẳn là quy phục rồi."
Tiếp theo hắn mới giải thích: "Tuyết trưởng lão, ngươi biết nắm lấy và tiễn đưa khác nhau sao?"
Không khỏi khẽ giật mình, Tuyết Thanh Kiến mờ mịt lắc đâu.
"Ha ha ha... Có thể tuỳ tiện lấy được, được người khác đưa đồ vật cho thì thường thường mọi người sẽ không quá coi trọng. Cho nên ngay từ đầu các ngươi cho các nàng biết được những cái cớ này, cho dù là thiên y vô phùng thì các nàng cũng sẽ cho rằng là lấy cớ, sẽ không quá tin tưởng. Chỉ có để cho các nàng không ngừng hỏi thăm, bị bất đắc dĩ, bị ép khai ra khẩu cung mới dễ dàng khiến các nàng tin tưởng. Mà lại những cái cớ này ta không thể nói, nhất định phải để người thứ ba nói cho các nàng biết mới được. Cho nên khiến Tuyết trưởng lão oan ức dọc theo con đường này rồi, khiến lỗ tai của ngươi gặp khó khăn, ha ha ha..."
Trác Uyên cười một tiếng dài, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ ràng: "Hiện tại gặp lại Hoa Vũ Lâu, lần này ta đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ khiến các nàng mang ơn. Lại thêm chuyện cởi bỏ được khúc mắc lúc trước, các nàng sẽ càng thêm tín nhiệm ta. Mà tín nhiệm của các nàng sẽ ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của hai nhà còn lại đối với ta. Cứ như vậy, ba nhà quy phục sẽ ở trong tầm tay."
"Đúng rồi, Tuyết trưởng lão, như ta thấy thì Đế Vương Môn muốn chuẩn bị thâu tóm Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ. Ngươi truyền tin cho bọn họ bảo bọn họ mau chóng rời khỏi bản bộ đến tập hợp ở Lạc gia ta. Bọn họ không còn căn cơ, cuối cùng cũng chỉ có thể phụ thuộc vào chúng ta!"
"Vâng, Trác quản gia!" Tuyết Thanh Kiến ôm quyền, đi lĩnh mệnh. Chỉ là chưa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, nhìn hắn tật kỳ, nghi hoặc nói: "Trác quản gia, đến tột cùng là năm nay ngài bao nhiêu tuổi, vì sao già mà gian trá giảo hoạt như vậy? Người cũng là ngươi, quỷ cũng là ngươi, ba nhà này đã bị ngươi làm cho tan cửa nát nhà, còn muốn cảm động đến rơi nước mắt với ngươi!"
"Ha ha ha....Khiến cho bọn họ tan cửa nát nhà không phải ta mà là thiên hạ đại thế này!" Chậm rãi lắc đầu, Trác Uyên bất giác khẽ cười một tiếng: "Gió thổi báo giông bão sắp đến, không phải ta không có khả năng ngăn cản điều này. Điều duy nhất ta có thể làm chính là ngăn cản cơn gió này ở ngoài cửa, chỉ thế thôi. Tuyết trưởng lão, rất nhanh ngươi sẽ hiểu rõ, ta tính toán ba nhà như vậy là vận may của bọn họ. Ta chỉ muốn thâu tóm, nếu để người khác đến thì bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi."
Tuyết Thanh Kiến không hiểu rõ cho lắm, ngơ ngác nhẹ gật đầu.
Chẳng lẽ trên thế giới này có người khiến người ta hủy ngàn năm cơ nghiệp về sau, còn nói đạo lý là vì tốt cho người ta sao?
Vị ác nhân là Trác quản gia trước mắt này thật là cao thượng!
Tuyết Thanh Kiến không rõ, Trác Uyên cũng không cần nàng ta hiểu, tiếp tục nói: "Đúng rồi, bên kia tiến hành đến như thế nào?"
"Trác quản gia yên tâm , theo sự phân phó của ngài, sau khi tiếp ứng đệ tử của Hoa Vũ Lâu, ta phụ trách đưa các nàng trở lại. Lão đầu tử ở lại nơi đó xem tình thế nào, chờ đám người Đế Vương Môn vừa đi, sẽ lập tức động thủ, đào hết mộ của các cao thủ của Hoa Vũ Lâu, mang thi thể về cho ngài!"