Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, hai người Tiết Ngưng Hương cùng Tạ Thiên Dương nghi ngờ nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ.

Nhìn biểu hiện của Trác Phàm không giống đang nói dối nhưng chuyện này không thể tưởng tượng được, so với thiên địa điên đảo, càng làm cho người ta khó tin hơn.

Thất thế gia có thể sánh vai cùng gia tộc hoàng thất, nếu gia tộc không thuộc chính thống, bọn họ sẽ coi trọng tiềm lực của nó, có thể ký kết thế ước phụ thuộc.

Nhưng khế ước đồng minh là quyền lực lẫn nhau giữa các thất thế gia, cho dù là những gia tộc nhị lưu, cũng hoàn toàn không có tư cách tham gia.

Đây không chỉ chênh lệch thực lực giữa thất thế gia cùng gia tộc hắn, mà còn đại biểu thất thế gia có vinh dự sóng vai cùng Hoàng tộc, làm gì có Hoàng đế nào xưng huynh gọi đệ với khất cái?

Hiện tại, thất thế gia cũng là Hoàng đế, mà gia tộc hắn trong mắt bọn họ chẳng khác nào khất cái đang chờ đợi bố thí, căn bản không xứng cùng song song tồn tại, làm gì có chuyện như Trác Phàm nói?

Nhìn Trác Phàm thật sâu, Tạ Thiên Dương đột nhiên lắc đầu bật cười ra tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Huynh đệ, ngươi không muốn nói thì thôi, cần gì phải suy nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy?"

Tiết Ngưng Hương cũng thở dài một hơi, vểnh môi, lườm hắn oán giận nói: "Trác đại ca, mọi chuyện chúng ta đều đã nói cho ngươi, ngươi còn gạt chúng ta, thực sự không có suy nghĩ!"

Trác Phàm cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, điều hắn nói đều là thật, lại không một ai tin tưởng, điều này khiến hắn cũng không biết cái kia trả lời như thế nào.

"Tốt, Trác huynh đệ không muốn nói thì thôi, dù sao chúng ta làm xong vụ này, sợ rằng cũng phải phân tán, về sau có cơ hội gặp mặt hay không chưa nói trước được, cần gì phải biết rõ ràng như vậy?"

Cuối cùng, Tạ Thiên Dương phủi phủi tay nói: "Hiện tại, chúng ta vẫn nên nghe xem Trác huynh đệ có biện pháp gì hay."

Mỉm cười, Trác Phàm khen ngợi gật đầu.

Tạ Thiên Dương rất thích thái độ xử sự của hắn, không có kẻ thù cùng bằng hữu thật sự ở đại lục này, mọi thứ đều bắt nguồn từ lợi ích mà thôi. Có lẽ hôm nay vì lợi ích làm bằng hữu kề vai chiến đấu, ngày mai lại bởi vì lợi ích trở thành kẻ địch liều chết chém giết nhau, cho nên không cần thiết phải biết rõ ràng.


Ngược lại che giấu bí mật mới bảo vệ tốt cho bản thân.

Chỉ có Tiết Ngưng Hương vẫn một mực lẩm bẩm: "Mọi người đã có duyên gặp gỡ, lại nói chuyện hợp ý như vậy, vì sao không thể làm bằng hữu chứ?"

Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương nghe xong, đều khinh thường cười rộ lên.

Bạch!

Từ trong giới chỉ lấy ra một tấm giấy trắng và một cây bút, Trác Phàm bắt đầu múa bút vẩy mực, vẽ lung tung trên giấy, trong phút chốc một bản đồ quỷ dị hiện lên rõ ràng.

Tiết Ngưng Hương nhìn không hiểu, Tạ Thiên Dương xem mỗi động tác của Trác Phàm càng lúc càng kinh hãi.

"Đây là. . ."

Đợi Trác Phàm vẽ xong, Tạ Thiên Dương nhìn bản đồ, mặt mũi tràn kinh ngạc thốt lên: "Trận thức đồ cấp một?"


"Có thể. . . Thế nhưng từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua trận thức đồ cấp một này, rất nhiều trận thức đều chưa từng gặp qua. . ." Tạ Thiên Dương không thể tin nói.

Trác Phàm âm thầm gật đầu, Tạ Thiên Dương không hổ là người của thất thế gia, tuổi còn nhỏ đã hiểu được trận thức đồ, giống Long Quỳ. Có điều hắn vẽ trận thức đồ này bên trong có rất nhiều trận thức nhưng đều từ Thượng Cổ lưu truyền tới nay, người thời nay căn bản chưa gặp qua.

Tạ Thiên Dương cầm lấy bản vẽ trầm ngâm rất lâu, lại nhìn Trác Phàm thật sâu, ánh mắt kiên định: "Ngươi quả nhiên là người của thất thế gia, không, ngươi là người của hoàng thất. . ."

Tạ Thiên Dương không dám xác định, bởi vì càng tiếp xúc với Trác Phàm hắn càng kinh ngạc, hắn thực sự không biết, Trác Phàm đến tột cùng xuất phát từ gia tộc nào.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy, cho dù là người của thất thế gia cũng khó bồi dưỡng được thiên tài giống Trác Phàm, như vậy trên thất thế gia cũng chỉ có hoàng thất.

Trác Phàm cười lắc đầu: "Vừa rồi ta mới nói qua, có tin hay không là tùy ngươi, nhưng hiện tại chúng ta nên hợp tác."



Tạ Thiên Dương suy nghĩ một lát, nghiêm túc gật đầu.

"Đi theo ta!"

Trác Phàm lại cầm bản vẽ, khẽ cười một tiếng, chạy về phía xa, Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương theo thật sát.

Sau sáu canh giờ, Trác Phàm chạy đến bên một dòng sông nhỏ, dừng lại. Quan sát bốn phía khẽ gật đầu, Tiết Ngưng Hương cùng Tạ Thiên Dương cùng đến nơi đây, nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Nơi này khoảng cách Lưu Kim Tuyền Đàm càng ngày càng xa, thậm chí chẳng mấy chốc sẽ đến khu vực thứ hai của Vạn Thú sơn mạch.

Vạn Thú sơn mạch là nơi Linh thú tụ tập vô cùng hung hiểm, đại khái chia làm ba khu vực.

Khu vực thứ nhất bị mọi người định là khu vực an toàn, chỉ có Linh thú cấp một cấp hai ở chỗ này, Linh thú cấp ba hiếm khi xuất hiện, thích hợp cho tu giả Tụ Khí cảnh và Trúc Cơ cảnh tìm linh sủng cho chính mình.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Mà Lưu Kim Tuyền Đàm, là ở khu vực này.

Khu vực thứ hai bị mọi người quy định là khu săn bảo bối, thường có Linh thú cấp ba cấp bốn xuất hiện, đi vào nơi này nếu không có thực lực Đoán Cốt cảnh thì chẳng khác nào đi tìm cái chết.

Nhưng nơi này Linh thú vô cùng phong phú, một vài cường giả nhân loại đã tìm được linh sủng mong muốn ở đây.

Khu vực thứ ba bị mọi người quy định là khu vực nguy hiểm, Linh thú có thể sinh tồn ở chỗ này đều quái vật cấp năm trở lên, cho dù là cường giả Thần Chiếu cảnh cũng có thể bị giết.

Cho nên nếu không phải người tin tưởng thực lực bản thân hoặc lão quái vật trên đại lục thì căn bản không có ai dám tùy tiện bước vào.

Hiện tại, mấy người Trác Phàm đứng ở ranh giới giữa khu vực thứ nhất và khu vực thứ hai, một khi bọn họ bước vào khu vực thứ hai, tu giả Tụ Khí cảnh như Tiết Ngưng Hương sẽ bị nguy hiểm mất mạng bất cứ lúc nào.

Cho dù cao thủ Thiên Huyền cũng không dám đi lung tung trong khu vực này.

Trác Phàm hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tinh quang, nghiêm túc gật đầu: "Chính là ở đây!"

Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương không hiểu, nghi ngờ nhìn hắn, Trác Phàm vung tay lên nói: "Thiên Dương huynh đệ, làm phiền ngươi để Toản Sơn Thử từ nơi này đào hang đến Lưu Kim Tuyền Đàm, sau đó dựa theo tấm bản đồ này bố trí trận pháp."

Trác Phàm chỉ vị trí trung tâm trên bản đồ: "Nơi này chính là Lưu Kim Tuyền Đàm!"

Tạ Thiên Dương giật mình, chỉ xung quanh bản đồ nói: "Để nó từ nơi này đào hang đến Lưu Kim Tuyền Đàm không có vấn đề gì, nhưng để nó đặt linh thạch ở những địa phương này, bố trí trận pháp. . . phải đến một nghìn khối trở lên."

"Không sai, thật sự là ba nghìn hai trăm hai mươi mốt khối."

Trác Phàm gật gật đầu, thản nhiên nói: "Hình thể Toản Sơn Thử nhỏ bé, mỗi lần chỉ có thể ngậm một khối Linh thạch. Nói cách khác, nó phải tới lui ba nghìn hai trăm hai mốt lần mới có thể bố trí trận pháp trong lòng đất quanh Lưu Kim Tuyền Đàm."

Tạ Thiên Dương hít sâu một hơi, Tiết Ngưng Hương cũng cả kinh che miệng, kêu lên: "Ngươi muốn nó mệt chết à."

Toản Sơn Thử đứng trên đầu vai Tạ Thiên Dương dường như cũng nghe rõ kế hoạch của bọn họ, hai mắt đảo quanh, lập tức nằm vật xuống giả chết!

Mẹ nó, tiểu tử này chắc chắn muốn chơi chết ta, loại chuyện ngu này lão tử không làm, chết càng khỏe hơn!

Toản Sơn Thử nhắm chặt hai mắt, cho dù từ trên bờ vai rơi xuống, đầu đập xuống đất đau đớn cũng cố gắng nhắm chặt mắt, chỉ có thân thể run không ngừng lại bán đứng nó.

Trác Phàm cười xùy một tiếng, không để ý tới vật nhỏ này, nhìn chủ nhân của nó nói: "Hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian, Kim Cương Lưu Sa có thể bạo phát bất cứ lúc nào, mau cho tiểu gia hỏa này hành động đi."



"Nhất định phải làm như thế sao?" Tạ Thiên Dương liếm liếm bờ môi, mặt sắc mặt ngưng trọng.

Trác Phàm khẽ cười một tiếng: "Nếu như ngươi có thể thần không biết quỷ không hay dưới mí mắt bọn họ bố trí xuống trận pháp, cũng có thể!"

Lại nhìn tiểu gia hỏa ngã trên mặt đất, Tạ Thiên Dương có chút không đành lòng.

Trác Phàm thì tiếp tục mê hoặc: "Một Toản Sơn Thử, về sau muốn bao nhiêu cũng có nhưng Kim Cương Lưu Sa. . . Hắc hắc hắc, chỉ cần ngươi làm theo ta, cam đoan ngươi kiếm lời đầy bồn đầy bát!"

Bị lời của Trác Phàm thuyết phục, ánh mắt Tạ Thiên Dương lóe qua một đạo tinh quang, mạnh mẽ gật đầu: "Được, chỉ là linh sủng cấp một, cùng lắm thì lão tử từ bỏ, ha ha ha. . ."

Nghe đến lời này, Toản Sơn Thử bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai mắt lưng tròng nhìn về phía Tạ Thiên Dương với ánh mắt khẩn cầu.

Chủ nhân, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy chứ, nếu làm như vậy ta sẽ bị mệt chết đó!

Nhưng Tạ Thiên Dương hoàn toàn không nhìn tới nó, trong mắt nó là nụ cười tà dị của Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương.

Tiết Ngưng Hương nhìn vật nhỏ đáng yêu, lòng nhân từ nổi lên, ôm nó vào ngực an ủi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm.

Có điều Trác Phàm lại không quan tâm, riêng Tạ Thiên Dương chỉ quan tâm Kim Cương Lưu Sa, làm gì còn ai quan tâm Toản Sơn Thử này chứ.

Sau đó dưới uy nghiêm của chủ nhân Tạ Thiên Dương, Toản Sơn Thử bị ép đào hang tới Lưu Kim Tuyền Đàm, chỉ trong phút chốc, trong lòng đất, theo bản vẽ của Trác phàm đã tạo thành thông đạo đan chéo nhau.

Thế nhưng, vị Thiên Huyền trưởng lão tĩnh tọa bên trong Lưu Kim Tuyền Đàm lại không phát giác ra.

Tiếp đó, vận mệnh đau khổ của Toản Sơn Thử bắt đầu, nó ngậm từng khối Linh thạch vận chuyển xuống tuyền đầm, lúc đầu còn tốt, đến một trăm khối nó đã mệt mỏi mồ hôi nhễ nhại, da lông đều ướt nhẹp.

Sau năm trăm khối, tiểu gia hỏa kia đã bắt đầu thở không ngừng.

Tiết Ngưng Hương có chút không đành lòng, muốn để tiểu gia hỏa này nghỉ ngơi một chút nhưng hai tên ma quỷ Trác Phàm và Tạ Thiên Dương giống như đại chủ bóc lột bần nông vậy, không ép khô đến chút sức lực cuối cùng thì quyết không bỏ qua.

Riêng là Tạ Thiên Dương, hiện tại trong đầu chỉ có Kim Cương Lưu Sa, làm gì còn để ý đến linh sủng hắn bị mệt gần chết chứ.

Sau đó Toản Sơn Thử chỉ có thể vận chuyển từng lần một, Tiết Ngưng Hương thấy nó đáng thương, cho nên mỗi lần trở về đều vụng trộm cho nó ăn uống nước, đây cũng là niềm an ủi của nó lúc này.

Hiện tại Tiết Ngưng Hương trong mắt tiểu gia hỏa chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.

Nó hận lúc trước nhận nhầm chủ nhân, chủ nhân nó đã bị Ma Vương Trác Phàm dẫn dụ, không còn để ý tình nghĩa giữa bọn họ, muốn nó mệt mà chết.

Chờ khi nó đem khối linh thạch sau cùng chôn xuống, trở về như muốn hấp hối, Tiết Ngưng Hương ôm nó vào trong ngực, trấn an vỗ về mới khiến nó cảm thấy sống sót sau tai nạn vừa rồi.

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, nhìn Tạ Thiên Dương, cười nói: "Xem đi, ta nói tiểu gia hỏa này không có vấn đề mà."

Bất đắc dĩ gật đầu, Tạ Thiên Dương thở dài nói: "Đúng vậy, có điều về sau nó cũng hận chết chủ nhân là ta đây."

"Không có cách nào, trong vòng ba ngày phải bố trí xong đại trận, đành phải cưỡng bức nó, nếu không vật nhỏ này nhất định lười biếng." Trác Phàm nhún nhún vai, thở dài một tiếng: "Nếu chỉ như vậy đã khiến nó mệt chết, vậy thì không phải là Linh thú cấp một."

Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên đứng dậy, ánh sáng trong tay chớp động liên tục, đã bố trí xuống đại trận khác ở bờ sông nhỏ này, trận quyết trong tay đánh xuống, chỉ một thoáng, tất cả Linh thạch chôn dưới đất đều lóe lên quang mang.

Một cỗ dao động vô hình trong nháy mắt khuếch tán ra, hai đại trận xa mấy ngàn dặm dường như có mối liên hệ nào đó, hô ứng lẫn nhau.

Đột nhiên thân thể trưởng lão ngồi trong Lưu Kim Tuyền Đàm run lên, mở to mắt, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc: "Chuyện gì xảy ra? Vì sao trong lòng lão phu cảm thấy bất an?"

Bên cạnh sông nhỏ, thân mình Trác Phàm hạ xuống nở nụ cười chắc thắng: "Mọi chuyện sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội! Đợi đến ngày Kim Cương Lưu Sa xuất thế, vị Thiên Huyền trưởng lão U Minh Cốc kia nhất định sẽ giật mình, hắc hắc hắc. . ."
Advertisement
';
Advertisement