Tựa hồ là nhìn thấu nghi ngờ trong lòng lão ta, nữ nhân cầm đầu kia cười khẩy, sung sướng lên tiếng: "Hoàng Phổ Phong Lôi, ngươi cho là chiêu vũ kỹ vừa rồi của chúng ta chỉ là vì che giấu tai mắt người khác, ba người chúng ta phối hợp để đến gần ngươi sao? Sai rồi, sai hoàn toàn, ha ha ha..."
Mí mắt hơi lay động, lớp sương giá của Hoàng Phổ Phong Lôi càng kết càng dày, người cũng càng ngày càng không thể động đậy. Chỉ là cặp mắt kia vẫn chăm chú nhìn ba người, giống như một con hùng sư tạm thời bị giam ở nhà tù, sẽ nhào ra bất cứ lúc nào, để cắn nuốt kẻ thù trước mặt.
"Chớ dùng ánh mắt đó nhìn chúng ta, ngươi đã trúng chiêu, không thể xoay chuyển trời đất. Băng phượng vừa rồi có rất nhiều khí lạnh, không chỉ đóng băng ngươi lại, còn làm cho khí lạnh kia thấm vào trong cơ thể của ngươi, kết hợp cùng nguyên lực trong gân mạch của ngươi. Như vậy, Thiên Minh Chỉ của ba người chúng ta mới có thể trong ứng ngoài hợp, nhanh chóng đóng băng hành động của ngươi!"
Toét miệng cười, trong mắt nữ nhân cầm đầu kia lóe sáng, tựa hồ đã nhìn thấy ánh sáng tlão tag lợi: "Ha ha ha... Dù ngươi là cao thủ tuyệt thế, mà có khí lạnh thấm vào trong nguyên lực, thì cho dù phá chiêu này của ba người bọn ta, cũng rất khó dùng hơn nửa thực lực. Hoàng Phổ Phong Lôi, lần này ngươi lật thuyền trong mương rồi!"
Người không thể động đậy, hơn nữa còn càng ngày càng cứng ngắc, nhưng sắc mặt Hoàng Phổ Phong Lôi lại không có vẻ gì kinh hoảng, mà càng ngày càng âm u, lạnh lùng lên tiếng: "Ba lão nương môn chớ coi thường lão phu. Chút tài mọn đó vẫn không làm gì được lão phu đâu!"
Chợt trừng mắt, Hoàng Phổ Phong Lôi đột ngột rống to, kim quang toàn thân phóng ra, tiếng rồng ngâm vang lên.
Rống!
Chín kim long thoát ra từ trong cơ thể, nguyên lực mạnh mẽ rung động, nhất thời đồng loạt đánh tan băng giá quanh người, đồng thời đánh bay ba người kia ra ngoài.
Trên không trung, cổ họng có cảm giác ngòn ngọt, không nhịn được khạc ra một hớp máu đỏ tươi.
Đợi đến khi rơi xuống đất, ba người kia ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Nhưng chỉ thấy Hoàng Phổ Phong Lôi hạ xuống như thiên thần, người khoác cửu long, đứng ở không trung, uy phong lẫm liệt.
Khí thế hủy thiên diệt địa kia hạ xuống từ trên trời, nhưng nào có yếu đi nửa phần, lão ta vốn không hề tổn thương!
Thấy tình cảnh này, vẻ mặt ba người bất giác càng hoảng sợ, mặt như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng. Ngay cả ba người họ hợp lực tính toán lão đầu này, mà cũng không thể đả thương lão ta, thì người này mạnh đến mức nào, nghịch thiên biết bao!
Cho dù họ liên thủ, thì họ cũng không phải là đối thủ của lão ta!
Liếc nhìn nhau, ba người đều là khổ sở, mất mát lắc đầu, trong mắt đã không còn hi vọng.
Hoàng Phổ Phong Lôi thu hồi kim quang toàn thân, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, giống như một vị đế hoàng không ai bì nổi, đưa hai ngón tay ra, nói: "Hoàng Cực Bá Thể quyết của Đế Vương Môn chúng ta là công pháp mạnh nhất trong bảy nhà, không có ai có thể cản lão phu, đây là chiêu thứ hai!"
"Các tỷ muội, còn một chiêu cuối cùng, các ngươi nghĩ ra chưa?"
Trong mắt lóe lên vẻ đoạn tuyệt, nữ nhân cầm đầu nhìn về phía hai nữ nhân kia, lộ ra nụ cười quyết tử. Hai nữ nhân kia cũng là cười nhạt, đồng loạt sửng sốt lên tiếng: "Còn cần phải nói sao, không phải tuyệt học của ba người chúng ta chỉ còn lại một chiêu kia sao!"
"Được, dùng chiêu đó đi!"
Nữ nhân cầm đầu khẽ gật đầu, chậm rãi đứng lên cùng hai nữ nhân còn lại, nhìn về phía Hoàng Phổ Phong Lôi đáng sợ kia, nhưng không hề sợ hãi, mà vẻ mặt đầy dửng dưng, sâu xa nói: "Hoàng Phổ Phong Lôi, ngươi nói lời giữ lời, để chúng ta ra ba chiêu, cũng không trả đũa chiêu thứ ba này!"
"Tất nhiên, từ trước đến giờ lão phu nhất ngôn cửu đỉnh. Có điều, các ngươi còn có thể thiêu thân gì đó à, hừ hừ..." Cười khẩy, Hoàng Phổ Phong Lôi khinh thường bĩu môi, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu căng.
Chậm rãi lắc đầu, nữ nhân cầm đầu thản nhiên nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Chúng ta không có gì có thể xuất ra, chỉ có nhiệt huyết cuối cùng của gia tộc!"
Vừa dứt lời, ba người tay cầm tay, đột nhiên đạp chân một cái, bay lên, vọt về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, khí thế toàn thân phóng ra.
Hoàng Phổ Phong Lôi lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng chân mày lão ta nhíu lại, không rõ ràng cho lắm.
Ba lão nương môn này còn có vũ kỹ hợp thể gì sao, sao lão ta không nhìn ra đầu mối?
Đợi đến khi ba người tới gần trước mặt lão ta, họ mới bỗng nhiên tản ra, chia ba phương hướng và đồng loạt tung chưởng.
Nhưng sau khi nghe thấy ba tiếng nổ trầm trầm, ba lòng bàn tay như ngọc đồng loạt đánh vào thân thể cứng như thép của Hoàng Phổ Phong Lôi, nhưng không hề có tác dụng.
Hoàng Phổ Phong Lôi cứ như vậy mà bình tĩnh đứng đó, khoanh tay ôm ngực, chân mày bất giác run lên, nhìn về phía họ với vẻ mặt nghi ngờ, lên tiếng: "Đây chính là chiêu thứ ba của các ngươi? Chỉ là một chưởng rất bình thường, không hề dùng cả một nửa vũ kỹ, vậy thì không đả thương được cả một sợi lông của lão phu, các ngươi lãng phí một cơ hội cuối cùng rôi!"
"Ha ha ha... Đa tạ Hoàng Phổ tiên sinh cho ba vị tiểu nữ chúng ta cơ hội, có điều một chưởng này chỉ tính là nửa chưởng thôi!" Khóe miệng nhếch lên độ cong kỳ lạ, một tay khác của nữ nhân cầm đầu kia nhẹ nhàng giơ lên, bắt đầu kết ấn.
Hai nữ nhân kia cũng bắt đầu kết ấn theo.
Chân mày đông cứng lại, Hoàng Phổ Phong Lôi có hơi kỳ quái, chẳng lẽ ba người họ muốn nữa dùng bí thuật ẩn gì sao?
Nhưng càng xem ấn quyết này lão ta càng thấy quen thuộc, càng xem càng thấy bất an, đến cuối cùng chợt con ngươi đơ ra, kinh ngạc kêu thành tiếng, hai con ngươi lớn sắp bị dọa đến mức trừng lên: "Ấn quyết tự nổ? Các ngươi..."