Bên trong phòng nghị sự cơ quan đầu não Hoa Vũ Lâu, Mụ mụ ngồi ở chủ vị, sắc mặt âm trầm, mặt mày ủ ê. Hai bên người xếp hàng theo thứ tự, những người ngồi ở đó chính là mười lăm chư vị lâu chủ của Hoa Vũ Lâu.
Bộp!
Khi tiếng vang nhỏ phát ra, Mụ mụ ném ngọc truyền tin xanh biếc lên bàn, thở dài một hơi, lạnh lùng lên tiếng: "Đây là ngọc giản thứ mười Lạc gia gửi tới, chín cái đều cho chúng ta biết tai vạ đến nơi để chúng ta rút lui đến Lạc gia tị nạn, các ngươi thấy thế nào?"
"Hừ, Trác Uyên thứ chó má vong ân phụ nghĩa này, uổng cho lâu chủ chúng ta hy sinh cho hắn nhiều như vậy kết quả lại đoạt bảo vật trấn lâu của Hoa Vũ Lâu chúng ta, ngọc giản hắn ta gửi tới còn có thể tin được sao? Nói không chừng đây là âm mưu quỷ kế của hắn!" Nhưng mà Mụ mụ vừa dứt lời Mẫu Đan Lâu chủ đã không cam lòng đứng lên mắng to.
Thanh Hoa Lâu chủ suy nghĩ khẽ gật đầu, nhưng vẫn luôn cau mày, lên tiếng: "Có điều, tuy nói tiểu tử Trác Uyên này gian trá, xảo quyệt, không thể tin. Nhưng thường nói, thà tin là có còn hơn không thể không tin, coi như chúng ta phòng bị cũng tốt!"
"Thanh Nhi nói có lý, bà già này đã mở đại trận bảo vệ xung quanh từ lâu, đã có sách lược vẹn toàn!" Mụ mụ gật đầu, lạnh nhạt lên tiếng: "Còn về những ngọc truyền tin này, chúng ta ngắm nhìn một chút..."
Bùm!
Đột nhiên Mụ mụ còn chưa nói hết lời thì bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn truyền đến từ bên ngoài, truyền vào trong tai tất cả lâu chủ ở chỗ này.
Không khỏi sợ hãi, tất cả lâu chủ đều khó hiểu, kinh hoảng nhìn nhau. Mụ mụ cũng chợt run người, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ tiếp đó là sự bất an.
Lúc này tiểu nha đầu Tiếu Đan Đan vô cùng lo lắng mà chạy vào, ngay cả thông báo cũng không thông báo, hét lớn: "Không xong rồi, không xong rồi, có địch tấn công!"
"Xảy ra chuyện gì, Đan Đan, nói rõ ràng ra!" Mẫu Đan Lâu chủ cả kinh, vội vàng nói.
Tiếu Đan Đan hít hai hơi thật sâu, mới bình tĩnh, vội vàng nói: "Đại trận bảo vệ vòng ngoài Thành Hoa Vũ chúng ta đang bị tập kích, các sư tỷ đều đã dẫn đầu vào trận bảo vệ, mời Mụ mụ, sư phụ và sư thúc chư vị tỏ ý!"
"Cái gì, đánh tới thật?"
Sợ hãi cả kinh, tất cả lâu chủ liếc nhìn nhau lần nữa rồi đồng loạt nhìn về phía ngọc giản trên bàn kia mà trong lòng hối tiếc.
Hóa ra Trác Uyên báo tin không phải là quỷ kế gì mà là tình báo quân địch thật sự!
"Mụ mụ, này..." Mười lăm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Mụ mụ, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu. Mụ mụ khép hờ hai mắt, thở một hơi thật dài, trong lòng cũng có hơi hối tiếc.
Nhưng Mụ mụ lại không thể biểu hiện ra, bởi vì ở trong mắt tất cả mọi người, một người quyết sách nhất định phải tuyệt đối chính xác, dù sai thật rồi thì cũng không thể thừa nhận nếu không sẽ làm hỗn loạn lòng quân, ảnh hưởng tinh thần.
Cho nên lúc Mụ mụ mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã vô cùng bình tĩnh, trong lòng không gợn sóng, dường như hoàn toàn không coi chuyện này ra gì, coi như vẫn đang nắm giữ tất cả, mặc dù trong lòng Mụ mụ đã lòng như lửa đốt.
"Thanh Nhi, đi mời ba vị cung phụng rời núi. Mẫu Đan, gửi ngọc giản cầu viện với đồng minh. Chư vị lâu chủ còn lại đi theo lão thân này gặp bọn họ trước. Lõa thân này muốn đi nhìn xem những kẻ xấu nào dám to gan khiêu khích Hoa Vũ Lâu của ta, hừ!"
Thiết trượng của Mụ mụ đập trên đất phát ra tiếng nặng nề. Mụ mụ đứng dậy oai phong mà đi ra ngoài, bố trí nhiệm vụ cũng ngay ngắn và có thứ tự.
Mọi người thấy vậy trong lòng cũng thấy yên lòng, bay ra ngoài Thành Hoa Vũ theo bóng người bất khuất kia. Hai vị lâu chủ Thanh Hoa và Mẫu Đan khom người lĩnh mệnh, đi làm nhiệm vụ của mình.
Chỉ có Tiếu Đan Đan, sau khi bóng người Mụ mụ biến mất mới bĩu môi, lên tiếng: "Không phải người ta đã sớm truyền tin tới thông báo chúng ta rút lui sao, nhưng không tin. Bây giờ thì hay rồi, bị người ta chặn đến cửa, muốn chạy cũng không chạy khỏi..."
"Đan Đan, ngươi nói bậy gì đấy, ai dạy ngươi chỉ trích sau lưng tôn trưởng như vậy?" Mẫu Đan Lâu chủ nghe thấy không khỏi hung ác trợn mắt nhìn Đan Đan, trách mắng.
Tiếu Đan Đan không phục, cãi lại: "Ai chỉ trích, vốn là vậy. Rõ ràng ba tháng trước người ta cảnh cáo chúng ta..."
"Ngươi thì biết cái gì!"
Nhưng Đan Đan chưa kịp nói hết lời thì Mẫu Đan Lâu chủ đã nghiêm nghị trách mắng: "Trác Uyên kia là người thế nào, ngươi không biết sao? Hắn ta đánh cắp cả Bồ Đề Tu Căn của Hoa Vũ Lâu chúng ta, sao chúng ta có thể còn tin tưởng hắn ta, chẳng lẽ không sợ hắn ta cho chúng ta vố nữa à?"
"Nhưng... Lần này là Nghiêm Phục đích thân gửi tin cho ta, tuyệt đối không gạt ta!" Tiếu Đan Đan ngửa mặt lên, cố chấp nói.
Sau khi Mẫu Đan Lâu chủ nghe xong thì bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, nói: "Ai dà, tiểu tổ tông của ta ơi, trước kia Nghiêm Phục kia không phải là thứ tốt gì, bây giờ đi theo tiểu tử Trác Uyên này thì càng phá hoại, có thể học được cái gì tốt? Dù hắn ta nói sự thật nhưng ngươi có thể bảo đảm đây không phải là Trác Uyên cố ý lợi dụng quan hệ của hắn ta với ngươi để truyền tin tức giả cho chúng ta sao? Đừng tưởng lão nương không biết, trong ba tháng này trừ mười ngọc truyền tin gửi tới chính thức này còn hai mươi tám ngọc truyền tin nữa, hai người các ngươi coi tiểu tử kia làm người đưa thư tình, thầm thông khoản khúc. Một sao hoàng hoa đại khuê nữ như ngươi sao lại như vậy, có xấu hổ không?"
Nghe vậy, gò má Tiếu Đan Đan bất giác đỏ lên nhưng Tiếu Đan Đan không hề phật lòng khẽ hừ, lên tiếng: "Dù thế nào, bây giờ tình báo của người ta cho chúng ta là đúng, ngài cũng không thể phỉ báng người ta, chó cắn Lã Động Tân, người không biết tốt xấu!"
"Hừ, tiểu nha đầu này, bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, lại dám mạnh miệng với sư phụ, xem ra sư phụ dạy dỗ ngươi không tốt!" Mẫu Đan Lâu chủ chợt cảm thấy cứng họng không biết phản bác như thế nào, vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng, tức giận nói.
Tiếu Đan Đan kêu to một tiếng vội vàng chạy trốn, Mẫu Đan Lâu chủ thì đuổi theo ở sau lưng, nhất thời quên mất nhiệm vụ...
Mặt khác, Mụ mụ mang chư vị lâu chủ ra bên ngoài thành nhưng đột nhiên thấy một nhóm người đông nghịt ép tới gần thì không khỏi cả kinh, hít một hơi khí lạnh.
Nhìn kỹ lại thì người cầm đầu kia là cao thủ Tam gia của U Minh Cốc, Khoái Hoạt Lâm và Dược Vương Điện.