Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Chân mày đông cứng lại, Hoàng Phổ Phong Lôi có hơi kỳ quái, chẳng lẽ ba người họ muốn nữa dùng bí thuật ẩn gì sao?  

             Nhưng càng xem ấn quyết này lão ta càng thấy quen thuộc, càng xem càng thấy bất an, đến cuối cùng chợt con ngươi đơ ra, kinh ngạc kêu thành tiếng, hai con ngươi lớn sắp bị dọa đến mức trừng lên: "Ấn quyết tự nổ? Các ngươi..."  

             "Không sai, đây chính là chiêu thứ ba của chúng ta, hy sinh vì nghĩa!" Sửng sốt cười một tiếng, nữ nhân cầm đầu và hai nữ nhân khác liếc nhìn nhau, nhưng họ đều bình tĩnh, khóe môi nhếch lên độ cong vui mừng.  

             Nhưng lúc này Hoàng Phổ Phong Lôi đã sớm bị sợ đến mất hồn mất vía, bây giờ ba người họ cách Hoàng Phổ Phong Lôi rất gần. Ba vị cao thủ Thần Chiếu mà tự nổ thì dù lão ta tu luyện Hoàng Cực Bá Thể quyết thành thân thể cường tráng, lão ta cũng không chịu nổi!  

             Vì vậy lão ta vội vàng thúc giục nguyên lực, toàn thân phóng ra kim quang, muốn đánh văng ba người ra.  

             Nhưng tất cả đã muộn, ở một khắc cuối cùng, ấn quyết trong tay ba người đồng thời hợp lại. Khi ba người lộ ra nụ cười cuối cùng, ánh mắt của Hoàng Phổ Phong Lôi kinh hãi, ba âm thanh nổ vang to giống như như phá hủy toàn bộ thiên địa.  

             Rầm, rầm, bùm!  

             Ba ngọn lửa gió bão nổ tung ở trong thiên địa, chấn động toàn bộ bầu trời rung động không dứt, đất đai cũng đang không ngừng chấn động. Mặc dù có đại trận phòng vệ, nhưng một nửa nhà cửa trong Thành Hoa Vũ vẫn sụp đổ mất vào tay giặc trong nháy mắt, biến thành phế tích trong chớp mắt.  

             Đám người Nghiêm Bá Công vội vàng cúi người xuống, nằm trên đất, mặc cho từng đợt sóng lửa xẹt qua không trung xâm nhập, run rẩy không dám ngẩng đầu lên, rất sợ không may sẽ bị kia sóng nhiệt lập tức cắt đứt đầu.  

             Đợi đến khi sóng lửa tan biến, trong thiên địa trở nên ổn định lần nữa, mọi người mới ngẩng đầu lên nhìn, nhưng bỗng nhiên con ngươi co rút, trong bụng đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.  

             Chỉ thấy vào giờ khắc này, đỉnh núi ở xung quanh đã san thành đất bằng phẳng trong tiếng nổ này trong nháy mắt. Ngay cả cây cối xung quanh cũng biến thành tro bụi, lơ lửng ở không trung.  

             Có đệ tử của Đoán Cốt Cảnh bị chấn động và gãy gân mạch mà chết, thậm chí, có lẽ là vận may không tốt, có lẽ là tự tìm chết, muốn nhìn xem sức mạnh của ngọn lửa gió bão kia nên ngẩng đầu lên, cuối cùng nửa thân thể bị sóng lửa đánh tới, đốt thành hư vô.  

             Ừng ực, khó khăn mà nuốt nước miếng, Nghiêm Bá Công nhìn tất cả ở trước mắt, trong bụng lo lắng.  

             Cường giả Thần Chiếu tự nổ quả thật là đáng sợ! Nhất là lần này, là ba vị cường giả Thần Chiếu đồng thời tự nổ, vậy thì đại cung phụng ở trung tâm họ há chẳng phải là...  

             Nghĩ tới đây, Nghiêm Bá Công vội vàng ngó nhìn xung quanh, rống to: "Đại cung phụng, ngươi không sao chứ..."  

             Đùng!  

             Đang lúc ấy thì một hắc ảnh rơi xuống từ không trung, ầm một tiếng, đập vào đất.  

             Đám người Nghiêm Bá Công cả kinh, vội vàng đi lên xem xét, lại thấy người nọ đúng là đại cung phụng Hoàng Phổ Phong Lôi. Chỉ là vào giờ khắc này, lão ta đã đen mặt, thân hình tàn tạ, không còn oai phong như lúc trước kia, mà chán nản hơn!  

             Phụt!  

             Không nhịn được khạc ra một ngụm máu tươi, Hoàng Phổ Phong Lôi thở hổn hển từng hơi, rồi mới miễn vừa mở mắt ra, nhìn mọi người ở xung quanh, biết mình còn sống thì không khỏi may mắn thở dài một hơi.  

             "Đại cung phụng, ngài thật là lợi hại. Ba lão nương kia tự nổ, mà ngài lại còn có thể sống sót. Dõi mắt tới toàn bộ Thiên Vũ, chỉ có một mình ngài thôi!" Nghiêm Bá Công thấy lão ta tỉnh lại, lập tức giơ ngón tay cái lên, vuốt đuôi nịnh bợ.  

             Nhưng Hoàng Phổ Phong Lôi vốn không nghe Nghiêm Bá Công nói, mà vẫn luôn nhíu chặt mày, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: "Tại sao, vì sao họ làm như thế?"  

             "Ách... Ngài nói những cung phụng Hoa Vũ Lâu kia sao?" Không khỏi nháy mắt một cái, Nghiêm Bá Công trầm ngâm hồi lâu, bất giác cười đùa nói: "Còn cần phải nói sao, họ không đánh lại lão già gia ngài, tự nhiên sẽ dùng phương pháp lấy mạng đổi mạng này. Có điều, họ nhất định không nghĩ tới, dù họ chết, lão già gia ngài vẫn bình yên vô sự. Hì hì hì... Coi như là họ chết vô ích, ngu xuẩn!"  

             "Không!"  

             Khẽ lắc đầu, Hoàng Phổ Phong Lôi không tỏ ý kiến, thở dài: "Vậy tu giả tu đến Thần Chiếu Cảnh, tu luyện không dễ, tiếc mạng như vàng. Nếu không phải cùng đường, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết. Ba người họ đều là cao thủ Thần Chiếu, dựa lưng vào đại trận Hoa Vũ Lâu, muốn chạy thì ta cũng không giữ được họ, vì sao..."  

             Nghe vậy, Nghiêm Bá Công có cảm giác sững sờ, suy nghĩ hồi lâu, suy đoán: "Đại khái... Họ mạnh hơn đi!"  

             "Ha ha ha... Đâu chỉ mạnh hơn, thật là mãnh liệt!" Mỉm cười lắc đầu, Hoàng Phổ Phong Lôi khó khăn chống người lên, thở dài, nói: "Một nơi có nữ nhân làm chủ như Hoa Vũ Lâu lại có thể tồn tại ngàn năm ở Thiên Vũ, quả không phải là không có lý!"  

             Nói xong, Hoàng Phổ Phong Lôi xoay người, khập khễnh đi trở về.  

             Nghiêm Bá Công thấy vậy, bất giác ngẩn ra, vội vàng nói: "Đại cung phụng, chúng ta không công à?"  

             "Nói nhảm, dĩ nhiên là có công. Có điều đó là chuyện của các ngươi, lão phu nên trở về dưỡng thương. Ngươi không thấy ngay cả sức lực lăng không bay lượn lão phu cũng bị mất, chỉ có thể khập khiễng đi bộ sao!" Hung hãn trừng Nghiêm Bá Công, Hoàng Phổ Phong Lôi mắng to, rồi tiếp tục đi về phía trước.  

             Có điều rất nhanh sau đó, giọng của lão ta vang lên bên tai mọi người lần nữa: "Có điều phải nhớ, nữ nhân Hoa Vũ Lâu không dễ chọc, đừng nương tay!"  

             Nghiêm Bá Công sáng tỏ gật đầu, hai mắt nhìn nhau với Lâm Như Phong, thầm nghĩ trong lòng, thấy ngài như vậy, chúng ta sẽ tiếp thu dạy dỗ, chỉ là...  

             Quay đầu nhìn đại trận trùng điệp ở ngoài Thành Hoa Vũ, đám người Nghiêm Bá Công nhức đầu.  

             Trận thức này không có cường giả Thần Chiếu trợ trận, bọn họ phải đánh tới năm nào tháng nào thì mới có thể hạ đây!  

             Mà Đế Vương Môn kia mang một cao thủ tới, nhưng chỉ làm công việc đánh cứu viện, giao cái xương cứng công thành này cho bọn họ làm, chỉ đưa mỗi Hoàng Phổ Phong Lôi tới trợ giúp, bây giờ đã xuống lừa, trở về dưỡng thương. Cái thứ gì mà...

Advertisement
';
Advertisement