Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đồng thời một ảo ảnh băng phượng mơ hồ hiện ra ở giữa ba người, sau đó nó càng ngày càng lớn, cho đến cuối cùng là cao tới trăm trượng, giương cánh, hót không ngừng.  

             Mí mắt hơi run, Hoàng Phổ Phong Lôi thầm gật đầu: "Vũ kỹ hợp thể? Không ngờ ba người các ngươi lại có thể ăn ý như vậy, tam vị nhất thể, tâm thần hợp nhất, thật là hiếm thấy!"  

             "Hừ, lời khen ngợi cứ nói sau, bây giờ đón một chiêu này của chúng ta trước đi!" Hừ một cách lạnh lùng, đại tỷ cầm đầu trong ba người cắn mạnh răng, xong chợt đánh ra chưởng về phía trước.  

             Hai người ở sau lưng cũng phối hợp, đồng loạt đánh thủ quyết về phía trước!  

             Vù!  

             Bỗng nhiên băng phượng kia giống như ngựa hoang tháo dây cương, mang sát ý lạnh lùng mà vọt tới chỗ Hoàng Phổ Phong Lôi. Tất cả mọi thứ trên đường đều bị đông cứng, dường như không khí cũng đông cứng lại, không có cách nào di chuyển.  

             Đám người Nghiêm Bá Công thấy vậy, bất giác đồng loạt kinh hoảng, trong lòng thấy hoảng sợ.  

             Quả nhiên cường giả Thần Chiếu này là danh bất hư truyền. Nhất là ba người liên thủ ra chiêu này, nếu tấn công về phía bọn họ chắc hơn nửa người nơi này phải bỏ mình, cho dù là Thiên Huyền đỉnh phong cũng rất khó mà chạy khỏi.  

             Đến lúc đó, làm thế nào tấn công Hoa Vũ Lâu được, không bị diệt toàn quân đã là tốt rồi!  

             Nghĩ đến đây, hai người Nghiêm Bá Công và Lâm Như Phong liếc nhìn nhau, mồ hôi chảy ròng. Thật may lần này có Đế Vương Môn dẫn đầu, có đại cung phụng Hoàng Phổ Phong Lôi trấn giữ.  

             Nếu không cho dù bọn họ mang cung phụng Thần Chiếu nhà mình đến thì cũng bị tổn thất nghiêm trọng!  

             Đám nữ nhân này đúng là không dễ trêu...  

             Nhưng khác đám thuộc hạ run như cầy sấy, mặc dù Hoàng Phổ Phong Lôi khen ngợi nhưng không hề sợ hãi, vẫn bình thản đứng ở nơi đó.  

             Đợi đến khi băng phượng kia tới gần người, Hoàng Phổ Phong Lôi mới hơi xua tay ngăn cản ở trước người, cười khẩy: "Hừ... Có lẽ chiêu này uy hiếp được cao thủ Thần Chiếu nhưng vô dụng đối với lão phu!"  

             Vừa dứt lời, Hoàng Phổ Phong Lôi đột nhiên đưa tay ra chộp một cái, nhất thời chộp được đầu con băng phượng kia, sau đó tay vừa dùng lực.  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, trong nháy mắt băng phượng kia đã nổ tung, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.  

             Khóe miệng hơi nhếch, Hoàng Phổ Phong Lôi lộ ra vẻ đắc ý: "Hừ, chiêu thứ nhất!"  

             Nhưng mà còn không đợi Hoàng Phổ Phong Lôi cất tiếng nói, dị biến xảy ra. Mặc dù con băng phượng kia vỡ vụn nhưng từ trong cơ thể nó đột ngột có vô số khí lạnh xông ra, đánh đến trước mặt Hoàng Phổ Phong Lôi như sóng biển.  

             Thậm chí Hoàng Phổ Phong Lôi còn chưa kịp phản ứng đã bất ngờ bị khí lạnh này bao phủ. Đợi đến khi khí lạnh đi qua, tan biến thì trên không trung đã không còn bóng người của Hoàng Phổ Phong Lôi, chỉ có một người băng sáng lóe, trong suốt đứng im lặng một lúc lâu ở đó không nhúc nhích.  

             "Đại cung phụng!" Mọi người cả kinh, đồng loạt kêu lên, vẻ mặt hoảng sợ.  

             Nếu ngay cả cao thủ tuyệt thế như Hoàng Phổ Phong Lôi cũng bị ba lão nương môn này giết chết trong nháy mắt, vậy bọn họ còn có gì có thể xông lên, không phải là tìm chết sao?  

             Nhưng lúc tất cả mọi người đều đang vô cùng nóng nảy thì từng tiếng rắc rắc vang lên, người băng kia bắt đầu vỡ vụn.  

             Đến cuối cùng một tiếng vang ầm thật lớn vang lên, Hoàng Phổ Phong Lôi phá băng ra từ bên trong, trên người tản ra khí lạnh, khóe miệng điên cuồng mà cười to: "Không nghĩ tới chiêu này còn cất giấu ám kình như vậy, ha ha ha... Thú vị, thú vị, có điều đối với lão phu mà nói, điều này cũng không có tác dụng gì!"  

             "Đại cung phụng vạn tuế, đại cung phụng vô địch..." Mọi người ở dưới thấy vậy thì đều hưng phấn không thôi, cao giọng kêu gào.  

             Nhưng tiếng kêu của bọn họ vừa mới vang lên, ba tiếng xé gió vù vù vù bỗng nhiên vang lên, xuất hiện ở trước người Hoàng Phổ Phong Lôi trong nháy mắt. Định thần nhìn lại, đúng là ba cung phụng của Hoa Vũ Lâu kia, không thể nghi ngờ.  

             "Hoàng Phổ Phong Lôi, dĩ nhiên chúng ta đều biết, chỉ với vũ kỹ có trình độ như vậy thì tuyệt đối không gây thương tổn được ngươi, cho nên có giữ lại hậu chiêu!" Con ngươi hơi co rụt lại, nữ nhân cầm đầu hét lớn.  

             Hai người còn lại cũng đồng loạt hét lớn, trong nháy mắt hai ngón tay khép lại, đánh ra kiếm chỉ.  

             Vũ Kỹ Huyền Giai, Thiên Minh Chỉ!  

             Hai con ngươi không nhịn được mà co rút, Hoàng Phổ Phong Lôi không dám thờ ơ vội vàng muốn ngăn cản. Nhưng mặc dù Hoàng Phổ Phong Lôi phá vỡ lớp băng quanh người thì khí lạnh kia vẫn ở đó làm cho thân thể của lão ta hơi chậm lại, động tác chậm đi một nửa.  

             Cũng chính vào giờ khắc này, kiếm chỉ của ba người đồng loạt đâm vào một huyệt đạo trên người Hoàng Phổ Phong Lôi.  

             Ngay sau đó là đi đôi với từng tiếng đóng băng vang lên, Hoàng Phổ Phong Lôi chợt thấy ba luồng khí lạnh đột nhiên đi vào cơ thể, bắt đầu đông cứng gân mạch lão ta, trong nháy mắt nguyên lực cũng trở nên chậm chạp, trong lòng bất giác hoảng hốt.  

             Điều này sao có thể?  

             Với công lực của lão ta, cho dù ba người này tới gần lão ta thì họ cũng không có khả năng phải đánh kình lực băng lạnh kia vào trong cơ thể lão ta nhanh như vậy, nhưng bây giờ...  

             Chân mày mạnh mẽ run lên, lần đầu sắc mặt Hoàng Phổ Phong Lôi trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn hơi nghi ngờ, không nhịn được nắm chặt hai quả đấm, người cũng đang run rẩy không ngừng…

Advertisement
';
Advertisement