Vỗ thêm mấy cái trên đầu hắn ta, Côn Bằng cũng không ép buộc, để cho hắn ta từ từ tiêu hóa sự thật này, ngược lại quay đầu nhìn Trác Uyên, hỏi: "Thân thế của Tiểu Ba Tử không còn vấn đề gì nữa, nhưng mà lão phu muốn biết sau khi các ngươi tới Sườn núi Lạc Lôi, tình hình bây giờ của Kỳ Lân Huynh thế nào, sống hay chết?"
Khóe miệng không tự giác méo xẹo, Trần Uyên phát ra tiếng cười khổ, tự mình nâng tay phải lên, trên cánh tay hơi toát ra ánh sáng đỏ thở dài: "Chỉ còn lại vật này..."
"Cái gì, đây là... Bàn chân Kỳ Lân thành niên, cuối cùng lại nằm trên thân thể của ngươi?"
Không nhịn được co rụt con ngươi lại, cho dù là Côn Bằng nhìn thấy cảnh này cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Vỗ về cánh tay phải của Trác Uyên, lão ta lẩm bẩm thành lời: "Đường đường một bộ phận thân thể của Thánh thú lại thật sự có thể cấy ghép trên cơ thể con người. Cuối cùng nghiên cứu của Ma Đế Cửu U cũng thành công rồi... Tiểu tử này, đúng là thiên tài!"
Tất nhiên Côn Bằng hiểu rõ những điều này đều là nhờ đến bí pháp của Ma Đế Cửu U. Thế mà lông mày Trác Uyên lại cau chặt, một chút đau buồn vừa mới hiện lại lặn mất tăm mất tích, ngược lại có chút dè chừng và sợ hãi nhìn về phía lão ta.
Bà mẹ nó, nhìn thấy di vật của người huynh đệ tốt của mình không có một chút cảm xúc nhìn vật nhớ người thì thôi đi lại còn cảm thán về bí pháp của Ma Đế Cửu U.
Hừ hừ, xem ra tình cảm giữa các Thánh thú cũng chỉ thế mà thôi.
Vậy thì những lời nói ra lúc nãy, phần xót xa vừa nãy đều chỉ là diễn thôi sao?
Nếu đã như vậy chỉ có hai lý do để lão ta diễn kịch mà thôi, một là lấy được tín nhiệm của Cổ Tam Thông, hai là lấy được tín nhiệm của bản thân. Nghĩ đến việc lão ta còn có chuyện muốn để cho mình đi làm, thực rõ ràng, vở diễn này là nhằm lấy được sự tín nhiệm của kẻ chạy chân như hắn càng nhiều hơn.
Tiếp theo đây xem thử lão ta bảo mình làm chuyện gì!
Mắt híp lại, Trác Uyên đã nhận định không có gì nguy hiểm, biểu hiện vẫn như cũ, thở dài: "Tiền bối, xin chia buồn với sự mất mát này!"
"Hức, thật là ngại quá, thất lễ!" Hai má đỏ lên trong vô thức, nhân lúc này Côn Bằng mới buông cánh tay phải của Trác Uyên ra, đôi mắt nhìn quanh trong chốc lát, lấy lại biểu cảm đau buồn ban nãy.
"Tiền bối, không biết chuyện ngài muốn ta làm là chuyện gì?" Cười thầm trong lòng nhưng mặt ngoài Trác Uyên lại khom người ôm quyền nói một lần nữa.
Hít một hơi thật sâu, Côn Bằng ngửa mặt lên trời thở dài: "Than ôi, lão phu thân là người đứng đầu trong Ngũ đại Thánh thú, sâu trong tim vẫn luôn hướng về ba vị huynh đệ bị nhốt trong kết giới, nhưng không có cách nào cứu được họ ra nên cảm thấy hổ thẹn vô cùng! Cho nên lão phu muốn mời tiểu tử ngươi ra tay, cứu vài vị huynh đệ đang bị nhốt trong kết giới ở Tuyệt Địa ra. n đức này lão phu nhất định không quên!"
"Tiền bối nói nặng lời rồi! Chỉ là với bản lĩnh cao cường của tiền bối còn không làm được, huống chi hậu sinh chỉ là một đồ đệ nhỏ bé như con kiến, làm sao có năng lực để cứu các vị tiền bối ra khỏi biển khổ cơ chứ?" Trác Uyên lắc nhẹ đầu, thở dài.
Thế nhưng Côn Bằng đã nhanh chóng đưa tay ra hiệu: "Tiểu tử, ngươi đừng có tự coi nhẹ bản thân. Bây giờ ngươi có truyền thừa của hai người là Ma Đế Cửu U và Thượng Đế, tiền đồ sau này không thể tưởng tượng được! Hơn nữa, kết giới được tạo nên bởi Không Minh Thần Đồng mà trên người ngươi có sức mạnh của Không Minh Thần Đồng, vả lại có cùng nguồn gốc, đến thời điểm thì tự nhiên có thể phá bỏ kết giới!"
"Thế nhưng hiện tại công lực của hậu sinh còn rất thấp, nếu không thì tại hạ truyền công pháp cho tiền bối, hiển nhiên tốc độ tu luyện của tiền bối nhanh hơn nhiều so với hậu sinh, đến lúc đó có thể tự mình..."
"Không không không.." Không đợi Trác Uyên nói xong Côn Bằng đã vội vàng lắc đầu phủ nhận nói: "Mèo có cách của mèo, chuột có cách của chuột. Con người lĩnh hội đạo trời, tu luyện mới thành thánh nhân. Thiên phú của Linh thú chỉ đợi được khai quật! Mỗi bên đều có thế mạnh riêng, dù phương pháp tu luyện của chính đạo không đồng nhất nhưng lại có sự giao thoa. Công pháp của con người các ngươi, dù là Thánh thú hay là Linh thú thì tuyệt đối không thể học được!"
Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, trong lòng cũng càng thêm yên tâm.
Thật ra hắn không có lòng tốt như vậy đâu, bằng lòng giao ra công pháp chẳng qua chỉ là thăm dò một chút thôi. Nếu đã biết chuyện Thánh thú thì dù thế nào cũng không đánh chủ ý vào công pháp của hắn, vậy trái tim đang treo lơ lửng của hắn cũng có thể buông xuống rồi.
Chung quy đôi bên không có xung đột về mặt lợi ích thì có thể xây dựng mối quan hệ đồng minh ổn định rồi.
"Lão cha, người có thể làm được mà!" Đúng lúc này Cổ Tam Thông vẫn đáng thương nhìn Trác Uyên, cuối cùng cũng mở lời.
Hình như là cảm niệm trước sự hy sinh của cha mình, Cổ Tam Thông cũng muốn cứu những Thánh thú đang bị nhốt ra.
Nhìn hắn ta thật kỹ, Trác Uyên vỗ đầu hắn ta, miệng nở nụ cười yêu thương nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Đứa nhóc ngu ngốc, sao lão cha có thể không làm được cơ chứ? Bây giờ ngươi đang ở địa bàn của người ta, dù lão gia hỏa này đã nói là sẽ không bắt ép gì cả, nhưng đến thằng ngu cũng biết thật sự là sẽ không ép buộc sao?
Thầm nghĩ... Đến lúc đó nếu ngươi không đồng ý với người ta, e rằng dù có thành thi thể cũng không đi ra khỏi sơn mạch này được.
Chỉ có điều nhìn Cổ Tam Thông vui đến nở nụ cười, nụ cười hồn nhiên ấy đã làm trái tim Trác Uyên mềm đi.
Thật ra thì nể mặt của nhi tử một chút cũng được thôi. Bàn chuyện với thương nhân không dễ, gặp được người giàu có như vậy, không thừa nước đục thả câu một chút thì không phải là tác phong của Trác Uyên.
Thế là Trác Uyên lại một lần nữa khom người vui vẻ nói: "Tiền bối, ngài đã muốn ta thực hiện nhiệm vụ lớn như vậy, dù sao đi nữa cũng phải cho chút phí duy trì chứ."
Hai má không nhịn được co vào, sao Côn Bằng lại có thể không hiểu dự định của hắn cơ chứ, nở nụ cười từ trong ra ngoài, nói: "Ha ha ha... Dù ngươi chưa gặp qua lão Ma Đầu Cửu U kia nhưng cách hành xử thật giống với tác phong của lão ta. Ha ha ha, yên tâm đi, lão phu sẽ chuẩn bị cho ngươi phần quà lớn..."