Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đại tiểu thư ngươi đi theo ta một chút.”

Trác Phàm vẫy tay về phía Lạc Vân Thường, tìm nàng đến. Lạc Vân Thường không rõ ràng lắm nhưng thấy Trác Phàm gọi nàng liền đi theo. Mấy ngày nay nhìn thấy nhiều vật tư như vậy chuyển đến Lạc gia, trong lòng nàng tràn đầy hoan hỉ.

Riêng nhìn thấy hai vị trưởng lão toạ trấn, Lạc gia đang từng bước mạnh lên, nàng càng kích động không nói nên lời. Cho nên trong ba tháng nay, dù Trác Phàm không thấy tăm hơi nàng cũng chưa từng hỏi qua.

“Trác quản gia, có chuyện gì vậy?”

Lạc Vân Thường cười cùng Trác Phàm đi vào một gian phòng yên tĩnh. Trác Phàm không nói gì quay người đem cửa chính và cửa sổ đóng lại. Thấy cảnh này, Lạc Vân Thường càng không hiểu nhưng rất nhanh không biết nghĩ đi đâu mà mặt lại bắt đầu đỏ lên.

“Trác Phàm, ngươi... ngươi muốn làm gì đây?” Lạc Vân Thường nhăn nhó nói.

Trác Phàm hít sâu một hơi thản nhiên nói: “Ta phải đi rồi!”

Không biết là Lạc Vân Thường không nghe rõ hay là không dám tin, thoáng ngẩn người một lát. Chờ khi Trác Phàm nói đến lần thứ hai mới thanh tỉnh lại.

“Vì sao, hiện tại Lạc gia đang không ngừng phát triển, đã là gia tộc đệ nhất ở Phong Lâm Thành. Tại sao ngươi lại phải đi?”

“Để Lạc gia có thể an toàn hơn!”

Trác Phàm nghiêm túc nói: “Hiện tại Lạc gia chỉ an toàn trong một thời gian ngắn là điều chắc chắn. Ở vùng này không có gia tộc nào có thể vượt qua Lạc gia. Nhưng không nên quên, đây là lấy cái gì đổi lấy.”

“Chúng ta đã đồng ý với hoàng thất là sẽ chấp hành Minh Châu mật lệnh gì đó, càng là đắc tội với U Minh cốc bảy thế gia ngự hạ. Còn Tiềm Long Các nếu chúng ta không thể trở thành gia tộc địa vị ngang bằng với bảy thế gia ngự hạ thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

“Vậy chúng ta càng cần ngươi hơn. Ngươi đi rồi chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trong mắt Lạc Vân Thường đã có nước mắt trào ra, trong lòng vạn phần không muốn, nước mắt rất nhanh đã rơi xuống.


Trác Phàm nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, thản nhiên nói: “Bàn tử nói đúng một điều đó là căn cơ của một gia tộc chính là cường giả. Lần này ta ra ngoài sẽ vì Lạc gia mời chào đủ người mạnh, bảo hộ an toàn của Lạc gia sau này.”

“Đây là trận quyết của đại trận bốn phía Hắc Phong Sơn, chỉ có thể để một mình ngươi luyện tập, không được cho người khác biết. Nếu trong lúc ta không ở đây mà Lạc gia xảy ra bất cứ phiền phức gì thì ngươi có thể khởi động những đại trận này. Đây là bốn trận thức cấp năm lại thêm cả Âm Sát trận được bố trí bên trong khu rừng sương mù. Trong thời gian ngắn có thể cam đoan sự an toàn cho các ngươi.”

Trác Phàm đưa một ngọc giản cho Lạc Vân Thường, Lạc Vân Thường rưng rưng tiếp nhận, nhìn Trác Phàm sâu xa nói: “Ngươi muốn đi bao lâu?”

Trác Phàm thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ta không biết, chắc là nhanh thôi.”

Lần này hắn ra ngoài không chỉ vì chiêu mộ cao thủ cho Lạc gia mà càng là đi tìm di tích Thiên Đế sét đánh hạp trong miệng Long Cửu kia! Bất cứ lúc nào cũng cần đề cao thực lực của bản thân mới là sự bảo vệ cuộc sống yên ổn nhất.

“Được rồi, bây giờ ngươi ra ngoài tìm Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh đến đây.”

Lạc Vân Thường gật đầu quay người định đi nhưng cước bộ lại dừng lại, đột nhiên quay đầu, khẽ hôn bờ môi của Trác Phàm một chút. Trác Phàm không khỏi sững sỡ, liếc nhìn nàng thật sâu.

Lạc Vân Thường đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: “Ngươi về sớm một chút.”

Vừa dứt lời liền vội chạy đi.

Chỉ chốc lát sau, Bàng thống lĩnh cùng Lạc Vân Hải đi đến. Đợi bọn họ biết Trác Phàm phải đi cũng giật mình, trong mắt càng toát lên vạn phần không muốn.

“Xú tiểu tử, ngươi là người đàn ông duy nhất của Lạc gia. Về sau tỷ tỷ ngươi sẽ phải do ngươi chăm sóc. Ngươi phải giống như một gia chủ, gánh vác gánh nặng Lạc gia.” Trác Phàm vỗ vỗ bả vai Lạc Vân Hải, nhắc nhở nói.

Lạc Vân Hải gật đầu, nức nở lau nước mắt.

Sau đó Trác Phàm quay sang nhìn phía Bàng thống lĩnh, trong tay lóe lên quang mang, xuất hiện một cái ngọc giản nhưng khi Bàng thống lĩnh tiếp nhận. Hắn lại chăm chú nắm lấy, không buông tay chút nào.

Bàng thống lĩnh không hiểu, nghi ngờ nhìn về phía hắn.



Trác Phàm chỉ chăm chú nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói: “Bàng Vũ ngươi còn nhớ rõ chuyện Long Quỳ nói lúc trước chứ. Nàng nói không sai, lấy tư chất của ngươi cùng lắm là đạt được Tụ Khí cảnh mà thôi.”

Nghe được lời này, sắc mặt Bàng thống lĩnh tối sầm lại, cánh tay vươn ra bất giác run run, chậm rãi thu hồi lại.

“Có điều.” Đột nhiên lời nói của Trác Phàm lại xoay chuyển, nghiêm túc nói: “ Thế sự không có gì là tuyệt đối. Hiện tại ta có biện pháp giúp ngươi thoát thai hoán cốt để đạt được thực lực cường đại. Nhưng kinh lịch ở nơi đó chỉ sợ sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, cả đời thống khổ. Ngươi có nguyện ý không?”

Bàng thống lĩnh khẽ giật mình, trong nháy mắt xuất hiện ý mừng khó tin.

“Thật sao?”

Trác Phàm gật đầu giơ ngọc giản trong tay nói: “Đây là Ma công huyền giai trung cấp, Ma Sát Quyết! Nó là một môn Đoán Thể Công pháp hoàn toàn khác biệt với các loại công pháp khác. Không có yêu cầu gì về thiên phú thể chất cùng tu vi công lực của tu luyện giả. Chỉ có một điều, vào lúc tu luyện nó sẽ cho ngươi sống không bằng chết, giống như đưa thân thể vào địa ngục Tu La. Mà một khi bắt đầu tu luyện sẽ không thể dừng lại. Nếu không sẽ thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục!”

Bàng thống lĩnh liếm bờ môi khô khốc, trong mắt không chút sợ hãi chỉ có kích động khó có thể che giấu.

“Không sao, chỉ cần có thể mạnh lên, dạng thống khổ gì lão Bàng ta cũng đều có thể chịu.” Bàng thống lĩnh đoạt lấy ngọc giản kia, kích động rống to lên một tiếng.

Trác Phàm nhìn thấy bộ dnág hắn, lần nữa nhắc nhở: “Tu luyện môn công pháo này chịu đau khổ không phải loại ngươi có thể tưởng tượng được. Có thể trong quá trình tu luyện ngươi sẽ vì bi tra tấn thống khổ mà suy sụp tinh thần hoặc tệ nhất là bỏ mình. Tuy đây là bộ công pháp Huyền giai nhưng sau khi luyện thành uy lực có thể so với công pháp Huyền giai cao cấp. Chỉ bởi vì quá trình quá mức thống khổ nên rất nhiều cao thủ Ma Đạo tàn nhẫn ngoan độc cũng không dám tùy tiện đụng vào nó. Ngươi phải suy nghĩ kỹ!”

Bàng thống lĩnh khoát tay, trong mắt đã ngấn lệ.

“Trác huynh đệ, đời này của lão Bàng ta cảm thấy thống khổ nhất chính là tận mắt nhìn thấy gia chủ chết thảm mà lại bất lực. Hiện tại tâm nguyện duy nhất của ta chính là bảo vệ tốt thiếu gia và tiểu thư an toàn.”

Bàng thống lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Trác Phàm, mặt cảm kích nói: “Trác huynh đệ, cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội này, để lão Bàng ta sẽ không phải hối hận nữa.”

Trong lòng Trác Phàm không khỏi run lên, hơi gật đầu. Trong mắt tràn đầy thần sắc kính trọng.

“Hi vọng lần sau ta trở về sẽ thấy một lão Bàng thực lực cường đại mà không phải là một xác người chết!”

“Ha ha ha... Yên tâm đi, lão Bàng ta mệnh cực kỳ lớn, sẽ không dễ dàng chết như vậy!” Bàng thống lĩnh cười lớn tiếng, hung hăng ôm Trác Phàm một cái, đôi mắt đã sớm ướt nhòe.

“Huynh đệ, ngươi cũng về sớm một chút, Lạc gia không thể không có ngươi!”

Lần nữa vỗ bả vai Trác Phàm, Bàng thống lĩnh mang theo Lạc Vân Hải ra ngoài. Dựa theo phân phó của Trác Phàm rất nhanh hắn mang Lôi Vũ Đình đến.

“Lôi cô nương, việc ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?” Lôi Vân Đình vừa vào phòng, Trác Phàm đã cười nói.

Lôi Vân Đình đỏ mặt gật đầu: “Trác đại ca để cho ta tìm kiếm 600 hài đồng khoảng chừng mười tuổi, rất nhanh đã gom đủ. Tất cả đề là hài tử có tư chất thượng đẳng, chỉ chờ ngươi đi dạy bảo.”

Trác Phàm liếc nhìn nàng thật sâu, âm thầm gật đầu: “Làm sao ngươi biết ta muốn dạy những hài tử này cái gì?”

Lôi Vân Đình tự tin cười một tiếng, thản nhiên nói: “Lấy hiểu biết của ta đối với ngươi thì ngươi còn chưa có lòng tốt đi cứu tế những cô nhi đáng thương kia. Cho nên ta phỏng đoán nhất định ngươi muốn đem bọn chúng bồi dưỡng thành hộ vệ Lạc gia, mới khiến cho ta đem bọn hắn đưa đến.”

Nghe được lời này, dường như Trác Phàm nhớ đến chuyện cũ, thầm than một tiếng.

Lòng tốt sao? Chính mình lúc trước đã có lòng tốt thu dưỡng một đứa cô nhi nhưng kết quả thì sao. Sau cùng không phải nó cũng phản bội mình sao?

Nghĩ tới đây, trong mắt Trác Phàm đột nhiên lóe lên môt đạo lãnh mang, Lôi Vân Đình nhìn thấy cũng giật mình.

“Lôi cô nương.” Trong tay Trác Phàm xuất hiện một khối ngọc giản, đưa đến: “Đây là công pháp Linh giai trung cấp, Tiềm Ảnh quyết. Ngươi cầm lấy tu luyện, sau đó lựa chọn người đáng tin huấn luyện, tạo thành Ám Ảnh đội, bảo hộ gia tộc trong bóng tối. Còn 600 hài đồng kia sẽ do ngươi huấn luyện trước, cứ chiếu theo phương pháp ta đã dạy cho ngươi.”

“Lấy ra người hạ đẳng nhất, cho vào biên chế trong đội hộ vệ ngày thường. Người có thành tích trung đẳng biên chế đến đội Ám Ảnh của ngươi. Còn người có thành tích thuưượng đẳng nhất, người có ý chí kiên cường nhất thì đem giao cho Bàng thống lĩnh bí mật huấn luyện. Ngươi chỉ cần đem lời ta truyền đến là hắn có thể hiểu phải làm như thế nào.”

Lôi Vân Đình ngơ ngác tiếp nhận ngọc giản kia, chăm chú nhìn ánh mắt của Trác Phàm, trong lòng hiện lên chút bất an: “Vì sao ngươi không tự mình làm?”

“Ta phải đi rồi.” Trác Phàm thản nhiên nói.



Lôi Vân Đình giật mình, chất vấn: “Vì sao?”

Trác Phàm bất đắc dĩ đành phải lặp lại lý do lặp lại lần nữa. Lôi Vân Đình nghe xong gật đầu, chỉ là trước khi nàng ra khỏi cửa lại hôn nhẹ một cái trên môi của Trác Phàm.

Trác Phàm sững sờ nhìn thấy Lôi Vân Đình nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Tại sao lại nữa? Nữ nhân đều thích hôn môi vậy sao...

Chờ một lúc, Lôi Vân Thiên đi vào bên trong phòng nhỏ, Trác Phàm đem tất cả mọi chuyện giải thích với hắn. Lôi Vân Thiên ghi nhớ từng lời căn dặn của hắn ở trong lòng, thái độ cực kỳ thành khẩn.

Tuy hắn là đại trưởng lão trong gia tộc nhưng tâm lý hắn rất rõ ràng, Trác Phàm mới là người nắm giữ quyền lực tối cao trong gia tộc, mà Trác Phàm cũng có tư cách này.

“Lôi trưởng lão!”

Lúc này Trác Phàm lại lấy ra một ngọc giản đưa lên: “Đây là sau khi ta đem ba vũ kỹ của ba gia tộc hợp lại tạo thành một bộ vũ kỹ Huyền giai cấp thấp, Phong Lôi Hồi Long Quyết! Đây là một phần trong Minh Châu mật lệnh của hoàng thất. Như vậy về sau vũ kỹ tối cao trên bề nổi của Lạc gia chúng ta sẽ là bộ vũ kỹ này. Ngài làm đại trưởng lão cần phải tu luyện cho tốt.

Lôi Vân Thiên nhíu lông mày giống như ngộ ra điều gì gật đầu.

Trác Phàm đã cường điệu đây là “Vũ kỹ trên bề nổi” như vậy tất nhiên trong tay Trác Phàm còn có vũ kỹ càng cao hơn mà không bị hoàng thất biết được, lấy làm vũ khí bí mật.

Có lẽ có một ngày, hoàng thất sẽ phát hiện ra, thế gia thứ tám mà bọn họ bồi dưỡng đã không còn nằm trong tầm khống chế của bọn họ. Thế nhưng đến lúc đó rồng vào biển rộng, hổ về rừng xanh. Tất cả đã là quá muộn.

Tuy tuổi của Trác Phàm còn trẻ nhưng lòng dạ thâm sâu lại để cho lão giang hồ là hắn bội phục không thôi.

“Yên tâm đi, Trác quản gia. Ta sẽ làm thật tốt vị trí đại trưởng lão này.” Lôi Vân Thiên cười lớn một tiếng, cùng Trác Phàm ngầm hiểu lẫn nhau.

Cho dù không có Trác Phàm chỉ điểm hắn cũng hiểu rõ cái gì gọi là gần vua như gần cọp, đạo lý hoàng thất không đáng tin. Chỉ có Trác Phàm là to gan hơn lão đầu hắn, dám dùng lòng tin của hoàng thất xoay vòng.

“Đúng rồi, Trác quản gia, phụ tử Thái gia phải làm sao đây?”

Đột nhiên Lôi Vân Thiên nhướng mày lo lắng nói: “Ba gia tộc chúng ta đã hợp nhất được ba tháng. Thế nhưng ta vẫn cảm thấy phụ tử Thái gia kia không đồng lòng với chúng ta, luôn luôn thần bí. Hiện tại hộ vệ của Hắc Phong Sơn lại là người của Thái phủ, ta sợ...”

“Để nó phát sinh!”

Trác Phàm cười phất tay nói: “Thái gia kia dù sao cũng là một thành viên chấp hành Minh Châu mật lệnh. Nếu tùy tiện xử trí bọn họ sợ rằng sẽ đưa đến nghi ngờ cùng bất mãn của hoàng thất. Nhưng nếu bọn họ phản bội trước thì, hắc hắc hắc...”

Trong mắt Lôi Vân Thiên lóe tinh quang, không khỏi gật đầu khen: “Không hổ là Trác quản gia, hóa ra đã có dự định từ sớm.”

Ánh mắt Trác Phàm mị mị, lóe lên sát ý rồi nhanh chóng biến mất...

Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Phàm tự mình yên lặng rời khỏi Hắc Phong Sơn. Tại một đỉnh núi, Lạc Vân Thường, Lôi Vũ Đình cùng Lôi Vân Thiên các các loại cao tầng của Lạc gia đều đưa mắt nhìn bóng lưng hắn đi xa dần. Duy nhất chỉ không có phụ tử Thái gia.

Thế nhưng ngay tại giữa sườn núi trong rừng rậm, Thái Vinh cùng Thái Hiểu Đình đang dùng ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Trác Phàm biến mất, lại phát ra từng trận cười lạnh.

“Hừ Lạc gia không có tên đáng ghét Trác Phàm này thì sao có tư cách ngồi lên vị trí gia chủ.” Thái Hiểu Đình hừ lạnh một tiếng, cười tà nói: “ Nữ nhân thối Lạc Vân Thường kia, mỗi ngày chỉ biết mắt đi mày lại với Trác Phàm, hoàn toàn không để lão tử vào mắt. Hiện tại Trác Phàm đi, toàn bộ Hắc Phong Sơn chính là Thái gia chúng ta độc chiếm, nhìn xem nàng còn có thể phách lối thế nào?”

“Aiz, Trác Phàm thật sự là kỳ tài khó có được. Dùng minh ước với Tiềm Long Các và ôm chân tam hoàng tử, lấy lực lượng trấn trụ uy thế ba gia tộc chúng ta. Trên dưới Hắc Phong Sơn có ai không biết, Trác Phàm mới là gia chủ thực chất sau khi ba gia tộc hợp nhất.”

Thái Vinh lắc đầu, cảm thán nói: “Đáng tiếc hắn luôn đối địch với chúng ta. Hiện tại hắn đã đi, chúng ta cũng nên tìm lại đồ vật thuộc về mình.”

“Phụ thân, người nói nên làm thế nào đi.” Thái Hiểu Đình hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói.

Thái Vinh lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần vội, Trác Phàm đi rồi, Lạc gia có thể không cần quản. Lôi gia mới chính là địch nhân của chúng ta. Chúng ta cần đồng minh, thế lực mạnh hơn Lôi gia...”
Advertisement
';
Advertisement