"Nếu biết trễ giờ, còn không đi mau? Nếu như lỡ giờ, làm cho thiếu chủ mất hứng, ta không chịu trách nhiệm nổi, các ngươi càng không chịu trách nhiệm nổi!"
Hơi vén tay áo, Trác Uyên đi về phía mọi người, dứt khoát cùng bọn họ diễn trò tiếp.
Toàn bộ người Khuyển Nhung thấy vậy, trong lòng đồng thời căng thẳng. Nhân vật lợi hại như vậy, lại còn sợ hãi thiếu chủ nhà bọn họ? Có thể thấy được gia quy của thế gia này nghiêm khắc thế nào, lại có mấy cao thủ trợ oai!
Đến nỗi, giống như vị quản gia này là cao thủ thần lực trời sinh, địa vị ở nhà lại không cao như vậy, còn muốn dựa hơi thiếu chủ?
Ai cũng biết, người lợi hại, đều được gia tộc nuôi dưỡng, địa vị ở gia tộc cao quý, gia chủ còn cho ba phần mặt mũi, huống chi là thiếu chủ.
Nhưng mà nghe giọng điệu của hắn, có vẻ như hắn ở nhà còn không tính là gì, gia tộc kia đáng sợ thế nào chứ . . .
Phì!
Vĩnh Ninh và Vân Sương liếc nhau, cười thầm trong lòng, mọi người vây xem cũng cười trộm không ngớt.
Chuyện Trác Uyên, mọi người trong thiên hạ đều biết, mặc dù chỉ là một tên quản gia, nhưng mà là gia chủ Lạc gia danh xứng với thực. Cũng chỉ có những người từ bên ngoài này đến, mới có thể lần lượt bị hắn trêu đùa!
Có điều sự thật chính xác là như vậy, Bây giờ những người Khuyển Nhung này cũng thật sự sợ tới mức tim gan trực tiếp đập bùm bùm!
Vốn bọn họ cho rằng mang thế lực nhân mã mạnh mẽ đến, với tình báo trước kia của bọn họ, thiên hạ chắc là không có một gia tộc nào, dám chống lại bọn họ.
Nhưng mà bây giờ vừa nhìn, chuyện căn bản không phải như vậy. Ngay cả một đầy tớ đều là cao thủ Thiên Huyền, quản gia của gia tộc cũng là quái vật thần lực, còn có cái gì không dám làm?
Đối mặt với sử đoàn Khuyển Nhung bọn họ, không phải quản gia kia không chút lưu tình mà ném bọn họ cho thú cưỡi sao?
Có lẽ là ỷ vào thế lực gia tộc, mới mặc xác bọn họ!
Nhớ tới điều này, đám người Khuyển Nhung đều bất giác thu liễm một chút, không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước, ở giữa có một vị công tử nhỏ tuổi diện mạo hơi anh tuấn, lại ôm một quyền: "Thuộc hạ của ta vừa mới lỗ mãng, ít nhiều cũng biết tội, mong rằng tha thứ!"
Bắt nạt kẻ yếu!
Thấy tình cảnh như vậy, tất cả mọi người bất giác khinh thường bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng. Nhưng mà, nói lại, khiến một sử đoàn quốc gia, ở trước mặt mọi người ăn nói khép nép nhận lỗi như thế, đã đủ đáng quý.
Có điều, căn bản là Trác Uyên không để ý đến nhóm hắn ta, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng chưa từng nhìn bọn họ, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm đám người Vân Sương, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đi mua đồ ăn?"
Buồn cười!
Trong mắt Tra Lạp Hãn bất giác giận dữ, hai tay hung ác nắm chặt lại, đôi mắt bốc lửa, chăm chú nhìn chằm chằm Trác Uyên.
Công chúa Vĩnh Ninh thấy vậy, trong lòng cười trộm, dường như còn ngại chuyện ầm ĩ không đủ lớn, chỉ sử đoàn Khuyển Nhung, cố ý nói: "Trác quản gia, bây giờ đường đều bị bọn họ chặn, chúng ta đi mua đồ ăn như thế nào đây?"
Bất giác nhíu mày, Trác Uyên liếc mắt nhìn Vĩnh Ninh thật kỹ, chỉ thấy trong mắt nàng ta tràn đầy vẻ gian xảo, làm sao còn không biết suy nghĩ quỷ quái của nàng ta.
Có điều như vậy cũng tốt, ra tay khiêu khích những người đó, thăm dò thật giả của bọn họ, đúng là cái hắn đang nghĩ đến!
"Các ngươi chờ một lát, lập tức tốt ngay!"
Lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn một cái, Trác Uyên chợt xoay người, đi đến trước mặt sử đoàn Khuyển Nhung, trong mắt là một vẻ lạnh băng: "Đường phố của Đế Đô, là cho người đi, không phải cho súc vật giẫm lên. Bốn chân gì đó, tốt nhất đều cút ra ngoài cho ta, chắn đường ta!"
"Ngươi nói cái gì?"
Tra Lạp Hãn giận dữ, khí thế toàn thân đột nhiên bạo phát, bắp thịt cả người cũng kéo căng chặt chẽ, cứng như sắt thép, giống như núi lửa sẽ hoàn toàn bộc phát ngay sau đó.
Công tử trẻ tuổi kia thấy vậy, vẻ mặt cũng hơi đổi, sắc mặt u ám, xem ra lời ấy của Trác Uyên đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn ta.
Khuyển Nhung lấy ngự thú làm sở trường, làm bạn với linh thú nhiều năm, để cho bọn họ vứt bỏ linh thú, chẳng khác nào khiến cho bọn họ vứt bỏ vũ lực và tôn nghiêm, bọn họ tuyệt đối không thể đồng ý.
Mà thấy tình cảnh như vậy, đệ tử các đại thế gia trong tửu lâu, đều cười khẩy lộ ra một bộ dáng hiểu rõ.
Phong cách làm việc của Trác Uyên, bọn họ thật sự quá quen thuộc, đó chính là điển hình của được tiện nghi còn khoe mẽ!
Mỗi lần trước khi Trác Uyên hành động, đều phải khiêu khích đối phương trước, làm cho đối phương ra tay trước, sau đó động thủ lần nữa. Kết quả cuối cùng, đương nhiên là lão tử đánh ngươi, còn đắc ý một cái, đây chính là ngươi động thủ trước, khiến cho người bên ngoài không còn lời nào để nói!
Có mấy người, bị Trác Uyên tàn nhẫn ngược một hồi, còn không có chỗ giải oan, chỉ có thể âm thầm ngậm bồ hòn!
Điểm này, tất cả mọi người ở đây đều biết, Trác Uyên có tiếng là âm hiểm và hung ác. Chỉ có đám người Khuyển Nhung mới tới này, mới có thể không biết nội tình, lập tức sẽ bị đổ oan.
Tất cả mọi người cười lạnh trong lòng, chờ xem truyện cười của bọn hắn!
Cho ngươi kiêu ngạo, không biết đạo lý nhìn thấy Trác Uyên phải cúi đầu sao...
Thanh niên kia nhìn Trác Uyên từ từ đến gần thật kỹ, cảm thấy hơi bất an, hít sâu mấy hơi, khiến cho mình bình tĩnh lại, cũng thản nhiên lên tiếng: "Tướng sĩ Khuyển Nhung ta, thú không rời thân, chỉ biết đi tới, không biết lui về sau. Nếu ngươi có năng lực, làm cho những linh thú này, tự mình lui ra ngoài đi!"