Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Là Sương Nhi!" Ánh mắt Vĩnh Ninh công chúa sáng lên, nàng ta hô to.  

             Đám người còn lại nhìn thấy, đồng tử cũng ngưng tụ lại, hai mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không nghĩ tới, thế mà Thánh Nữ của Đế Quốc hiện tại lại chạy đến.  

             Trong phút chốc, các con em thế gia ở tửu lâu đều rất háo hức.  

             Ai cũng biết sau khi Đại Tế Ti bỏ minh thì Thánh Nữ của Đế Quốc chính là bảo bối trong mắt của mọi người, nàng là tồn tại không thể thay thế. Vì bảo vệ an nguy của nàng, coi như va chạm sứ đoàn Khuyển Nhung thì cũng không có gì lớn.  

             Thế nhưng với những người Khuyển Nhung kia lại không biết điều này, Tra Lạp Hãn cưỡi con linh thú cấp năm càng cười khinh thường, hắn ta khinh miệt nói: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn tìm cái chết có phải hay không, ngay cả chuyện của sứ đoàn Khuyển Nhung chúng ta không có liên quan tới ngươi mà cũng dám quản, Hoàng Đế của các ngươi không dạy cho các ngươi cách đãi khách như thế nào sao?"  

             "Nếu biết mình là khách vậy thì khách nên nghe theo chủ, khắp thiên hạ không có khách nhân càn rỡ như thế!" Vân Sương không sợ hãi chút nào, lạnh lùng lên tiếng.  

             Tra Lạp Hãn hung hăng trừng nàng, hắn ta lộ ra nụ cười dữ tợn: "Ha ha ha... Ngươi nhanh mồm nhanh miệng tốt đấy, coi như khách theo chủ thì cũng phải nhìn xem chủ nhà có năng lực này hay không. Hôm nay lão tử muốn tóm lấy hai ông cháu này làm đồ ăn nhét kẽ răng cho thú cưỡi của lão tử, xem thử chủ nhân của Thiên Vũ có thể làm khó dễ với ta?"  

             Tra Lạp Hãn cười ha hả, hắn ta liền dắt con thú đi, bên trong tiếng gào thét rung trời, miệng lớn đầy mùi máu tanh hôi của hung thú kia bỗng nhiên phóng tới hai ông cháu đó.  

             "Không được!"  

             Đồng tử Vân Sương không khỏi co lại, nàng vội vàng bay người lên trước, dùng một chưởng đánh đầu con linh thú. Nhưng mà Tra Lạp Hãn lại ngoảnh đầu khinh thường, khóe miệng xẹt qua độ cong quỷ dị, khí thế toàn thân bỗng nhiên thả ra.  

             Ầm!  

             Tựa như là đụng phải một bức tường vô hình, Vân Sương lập tức bị đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất thì cộc cộc cộc không ngừng lui về phía sau.  

             "Ha ha ha... Thế mà một tiểu nha đầu Thiên Huyền cảnh cũng dám quản loại chuyện không liên quan tới mình, ta không biết là ai đã đưa cho ngươi lá gan này?" Tra Lạp Hãn điên cuồng chế giễu, trong mắt tràn đầy vẻ đùa giỡn.  

             Vân Sương thì cảm thấy khẩn trương, mắt thấy hai ông cháu kia sẽ bị chôn vùi trong răng nanh của linh thú bên trong, trong lòng nàng như đang bị lửa thiêu, trong hai con mắt đã đầy tràn nước mắt.  

             Ôi dân đen như ta, gặp nạn khổ nhiều...  

             Hai mắt hai ông cháu kia nhắm chặt, dường như biết mình chạy không khỏi cái tai họa bất ngờ này thì chỉ có thể cắn chặt hàm răng, đón nhận tai hoạ bất ngờ giáng xuống này.  

             Nữ tử Khuyển Nhung kia giật mình, vội vàng quát: "Tra Lạp Hãn, đừng nghịch nữa, mau dừng tay!"  

             Thế nhưng tất cả đã chậm, dường như tên Tra Lạp Hãn kia hoàn toàn không muốn nghe theo mệnh lệnh của nữ tử kia, đã rơi vào trong sự hung ác điên cuồng, trong mắt hắn ta đều là máu tanh.  

             Tất cả mọi người vây xem đều bất đắc dĩ thở dài, mất mác lắc lắc đầu.  

             Chỉ là một người dân bình thường mà lại va chạm sứ đoàn Khuyển Nhung, nhất định sẽ không có kết cục gì tốt! Mà việc này liên quan tới quan hệ ngoại giao giữa hai nước quan thì có mấy người nguyện ý quan tâm chuyện không liên quan tới mình?  

             Mặc dù Thánh Nữ có ý tốt nhưng đáng tiếc nàng có lòng mà không có sức...  

             Thế là ngay tại lúc tất cả mọi người đang lắc đầu thở dài, hàm răng bén nhọn hung tàn của con linh thú này đã tới gần trước mặt hai ông cháu. Khí thế mạnh mẽ kia làm cho hô hấp của hai người ngừng lại.  

             Phốc!  

             Đột nhiên một tiếng vang trầm phát ra, bỗng nhiên khí thế cuồng bạo kia biến mất không thấy nữa, cơ thể linh thú đang vọt lên trước thì đang cứng đờ tại chỗ, chỉ có mùi hôi thối còn luôn tung bay trên không trung, đã rất lâu mà không tiêu tan.  

             Đồng tử Tra Lạp Hãn không khỏi co lại, hắn ta nhìn người trước mặt thì không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.  

             Đám người vây xem kinh ngạc thốt lên, trên mặt đám người xuất hiện tia hy vọng: "Là hắn?"  

             Hai ông cháu còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, hai người chỉ lẳng lặng chờ đợi tử vong hạ xuống, nhưng cảm thấy con hung thú kia chậm chạp không tới, bọn họ liền cẩn thận từng li từng tí mở đôi mắt ra thì đột nhiên giật mình.  

             Chỉ thấy trong giờ này khắc này, cơ thể khổng lồ của con mãnh thú kia đã bị một cánh tay phải hồng mang nhẹ nhàng cản lại, mà người đứng trước mặt bọn họ chính là một vị công tử trẻ tuổi có mái tóc trắng phơ bồng bềnh.  

             Người này... Bọn họ đã biết quá rõ, từ sau trận chiến ngoài hoàng thành về sau, chỉ sợ bên trong thành Đế Đô Thiên Vũ là không có ai không biết...  

             Thiên Vũ không thể trêu chọc hung thú thì Trác Uyên thình lình xuất hiện...  

             "Làm sao có thể?"  

             Trước đó sắc mặt của đám người Khuyển Nhung còn lạnh nhạt, thấy tình hình này thì tất cả đều không khỏi kinh ngạc hô lên. Nhất là tên Tra Lạp Hãn kia, đồng tử của hắn ta giật giật, lóe ra ý chí chiến đấu khiếp người.  

             Thế mà chỉ dựa vào lực lượng của một cánh tay liền chặn lại linh thú cấp năm. Thiên Vũ có người có sức mạnh ghê gớm như thế sao?  

             Mà trong tửu lâu những con em thế gia nhìn thấy Trác Uyên ra tay thì trái tim đang đập liên tục trở nên bình tĩnh lại chớp mắt. Có người thậm chí như xem trò vui, giơ chân lên bắt chéo.  

             Bọn họ đều biết rõ là chỉ cần Trác Uyên ra tay, thì trên cơ bản chuyện này không có hồi hộp gì.  

             Đại khái nó có kết quả là bọn hắn bị Trác Uyên dạy dỗ rất thảm, như sự khác nhau giữa cực kỳ thê thảm và khá thảm mà thôi!

Advertisement
';
Advertisement