Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ạch!  

             Nghiêm Phục chưa phát hiện khí tức đang trì trệ thì trong lòng hắn ta lại ngũ vị tạp trần.  

             Thì ra Trác Uyên không trách tội hắn ta, hắn ta nên cao hứng mới đúng, thế nhưng khi nghe được suy nghĩ của Trác Uyên, thế mà lại cảm thấy không giống như vị đó, giống như mình đang nhặt rác rưởi người ta không muốn, mình là hiệp sĩ đổ vỏ sao?  

             Tiêu Đan Đan nghe thấy thì trong miệng đầy vị đắng chát, cảm thấy nhiệt huyết có  hơi mất mát.  

             Dáng vẻ chắc chắn của Trác Uyên cho mọi người thấy một điều rằng căn bản Tiếu Đan Đan chưa từng đi vào lòng Trác Uyên, ban đầu Trác Uyên không coi nàng ta ra gì, nhiều lắm thì chỉ gánh vác mà thôi.  

             Nhìn thấy ánh mắt cô đơn của đệ tử mình, tính tình bao che cho con của Mẫu Đan lâu chủ nhất thời xông ra, nàng ta mắng to: "Ha ha, Trác Uyên, ngươi như này là có ý gì, chẳng lẽ ngươi không có một chút lưu luyến với Đan Đan nhà ta sao, ngươi cũng quá vô tình vô nghĩa đi?"  

             Thế nhưng nàng ta vừa nói xong thì tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía nàng ta, luôn im lặng.  

             Sau đó hắn chỉ có thể cảm thán lắc đầu, lòng của nữ nhân như mò kim dưới đáy biển, quả nhiên không dễ đoán!  

             Thanh Hoa lâu chủ ở bên cạnh có chút xấu hổ, nhẹ nhàng kéo quần áo Mẫu Đan lâu chủ, quát lên: "Người ta có ý tứ với Đan Đan nên không chịu buông tay thì muội lại mắng; người ta không có ý gì với Đan Đan, trước đó hắn không so đo, muội cũng mắng. Cuối cùng muội muốn người ta hành xử như thế nào? Chẳng lẽ nói bọn họ vì mỹ nhân mà quyết đấu, đánh nhau ngươi chết ta sống thì muội mới hài lòng sao?"  

             Cái này. . .  

             Mẫu Đan lâu chủ không khỏi dừng lại, nàng ta không phản bác được.  

             Nếu hai người quyết đấu thì Nghiêm Phục có cùng một cấp bậc với Trac Uyên không? Nếu hắn thật sự muốn tranh đấu thì ai có thể tranh giành lại tiểu tử kia?  

             Chỉ là nàng ta thấy Trác Uyên trả lời vô tình như thế thì làm cho lòng đệ tử của nàng ta rất đau đớn. Dù sao đệ tử của nàng ta đã là đợi hắn một cách toàn tâm toàn ý hơn bảy năm, nếu không phải có sự kiện Khuynh Thành sự nói ra, thì nói không chừng...  

             "Ôi, như vậy cũng tốt!" Mẫu Đan hở dài một hơi, dường như nàng ta đã nghĩ thông liền vỗ vỗ bả vai Tiêu Đan Đan, an ủi nàng ta, sau đó Mẫu Đan gọi Nghiêm Phục tới bên cạnh để dạy bảo một phen.  

             Nghiêm Phục nhìn Trác quản gia, xin ý kiến của hắn, Trác Uyên vội vàng khoát tay, thúc giục nói: "Ngươi nhanh đi đi, mẹ vợ tương lai đang vẫy chào ngươi, nghe lời người ta cho tốt!"  

             "Ngươi ngậm miệng!" Mẫu Đan lâu chủ nổi giận gầm lên, hung ác trừng Trác Uyên.  

             Trác Uyên từ chối cho ý kiến, là người không liên quan, hắn xoay người nhìn xuống đường đi phía dưới, trong bụng lại nở hoa!  

             Trong lòng hắn thì Tiêu Đan Đan chính là người mê trai, luôn theo đuôi hắn, hiện tại có người tiếp nhận để hắn có thể thoát khỏi nàng thì tất nhiên không còn gì tốt hơn.  

             Vĩnh Ninh công chúa ở bên cạnh nhìn thấy hết tất thảy, sau khi nghe ngóng đầu đuôi câu chuyện từ Lạc Minh Ngọc, nàng ta bất giác thổn thức một hồi. Ánh mắt nàng ta nhìn Trác Uyên chợt nghiêm túc lạ thường.  

             Xem ra muốn trèo lên con rể rùa vàng này, còn rất khó khăn...  

             Gào!  

             Đột nhiên một tiếng ngâm nga rung trời vang lên, cửa thành Đế Đô hùng vĩ ầm ầm mở ra, sau đó liền gặp từng đầu hung thú đang giương nanh múa vuốt, bước chân ngăn nắp chậm rãi đi vào nội thành.  

             Bách tinh nội thành thấy vậy thì bất giác càng thêm xôn xao.  

             Dù sao chỉ sợ ngay cả người có linh thú bọn hắn chưa từng thấy qua, thì càng đừng đề cập tới linh thú cấp năm.  

             Tầng lầu ồn ào ban đầu, đột nhiên yên tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt của đám người Trác Uyên cứng lại, nhìn về phía trước. Thấy được người cầm đầu là năm nam một nữ, đều có linh thú vượt qua cấp năm của mình, uy phong lẫm liệt.  

             Khí thế mạnh mẽ mà họ chưa phát hiện nên làm đám người bên cạnh cùng nhau lùi về phía sau, không dám nhìn thẳng, ngược lại thì người ở nơi xa có thể nhìn thấy rõ ràng, dị tộc kia có bề ngoài khác với Thiên Vũ.  

             Nhất là nữ tử kia thì càng cực kỳ kinh diễm, nàng ta mang theo loại khí chất tà mị khác biệt với nữ tử ở Thiên Vũ, khiến cho rất nhiều nam tử không nhịn được mà phải ý loạn tình mê, nước bọt chảy ròng.  

             Òng ọc!  

             Long Hành Vân nuốt nước miếng, hắn ta nhắm lại, gật gù đắc ý: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!”  

             Sắc lang!  

             Những nữ nhân ở bên cạnh cùng nhau trợn mắt trừng hắn ta, hung ác liếc hắn ta một cái.  

             "Nghe nói Khuyển Nhung nổi tiếng với ngự thú chi thuật, ta thật sự muốn thường thức thử, bọn hắn người thú hợp nhất thì có uy lực lớn bao nhiêu!"  

             Tiếng leng keng vang lên, chuôi trường kiếm của Tạ Thiên Thương lóe ra ánh kiếm khiếp người, ý chí chiến đấu trong mắt hắn ta tăng vọt, hận không thể lập tức lao xuống như đi đánh một trận chiến lớn.  

             Mọi người nhìn hắn ta, bất đắc dĩ lắc đầu, võ si!  

             Long Hành Vân vội vàng khuyên nhủ: "Chao ôi, đây là hai nước giao du nên không thể làm to chuyện. Nhất là không thể ra tay với mỹ nữ kia, ha ha ha..."  

             Trác Uyên không nghe bọn hắn nói bậy, chỉ chăm chú nhìn đội nhân mã kia, âm thầm suy nghĩ trong lòng.  

             Người cầm đầu gồm ba tên Thiên Huyền cảnh, ba tên Thần Chiếu cảnh, một ngàn Tinh Kỵ đều là Đoán Cốt cảnh. Lại thêm một ngàn linh thú cấp ba và sáu con linh thú cấp năm, đội hình chỉ có như thế thì thật sự có thể uy hiếp Lạc gia được sao?  

             Đôi mắt Trác Uyên khẽ híp, hắn thở dài, lại không rõ ràng vì sao.  

             "Trác Uyên, ngươi đang nhìn gì thế?" Công chúa thấy hắn lúc thì lắc đầu thở dài, lúc thì có vẻ mặt nghiêm túc nên nàng ta không khỏi thấy hứng thú, hỏi.  

             "Nhìn thứ kỳ quặc!" Mí mắt Trác Uyên run lên, hắn nhàn nhạt lên tiếng.  

             Nghe được lời hắn nói, công chúa lại càng thêm nghi ngờ: "Kỳ quặc, có gì kỳ quặc?"  

             "Hừ, đã nói là kỳ quặc thì đương nhiên sẽ không nhìn ra dễ dàng như vậy. Nếu ta biết có gì đó kỳ lạ thì không cần nhìn nữa, ngớ ngẩn!" Trác Uyên bất đắc dĩ trợn tròn mắt, hắn hừ nhẹ lên tiếng.  

             Công chúa nghe thấy thì gương mặt đỏ lên, hung tợn trừng mắt hắn, tức giận đến nỗi miệng cong lên.

Advertisement
';
Advertisement