Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cân nhắc cả nửa ngày trời, trên mặt Hoàng đế cứ giữ vẻ u sầu, phiền não, quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua người Vân gia còn đang hôn mê trên đất, thì thào lên tiếng: “Móc con mắt còn lại ra, coi có thích hợp với hắn hay không?”  

             “Rõ!”  

             Quỷ Vương gật đầu một cái, liền đỡ người nọ dậy, trong tay lóe lên một tia sáng, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Đúng vào lúc này, người kia vừa hay chậm chạp tỉnh lại, nhìn thấy ba người trước mặt, bất giác mình, hét lớn: “Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?”  

             “Hừ, đương nhiên là cho ngươi một cơ hội trở thành đại tế ti đời mới rồi!”   

             Cười lạnh một cái, Quỷ Vương hung ác đè ép người thiếu niên kia xuống. Dưới ánh mắt hoảng sợ, lão ta cứ thế mà khẽ đưa tay móc con mắt kia ra!  

             A!  

             Người kia gào lên thê thảm, đau đến nhe răng trợn mắt, lại không thể mảy may động đậy được chút nào. Quỷ Vương nhân cơ hội liền vận công pháp tròng mắt trong tay lại cho hắn ta!  

             Bỗng nhiên, dòng máu tươi cũng không còn ồ ạt chảy xuống nữa, con ngươi kia cũng dần dần dung hợp với tròng mắt của hắn ta.   

             Hai người Hoàng đế và Tư Mã Huy thấy vậy, đều khẽ gật đầu. Nhưng, chưa kịp đợi cho bọn hắn nở nụ cười vui sướng, thiếu niên kia lại hét lên, kêu thảm một tiếng như ma gào quỷ khóc.   

             Sau đó, trong ánh mắt run rẩy của ba người, toàn thân hắn ta co rút. Con ngươi vừa mới được cấy ghép lại vào trong tròng mắt của hắn ta, đột nhiên biến thành khối cầu tròn đen kịt, tỏa ra hắc khí vô tận, chậm rãi nhuộm màu cơ thể thiếu niên kia.  

             Trong chớp mắt, toàn bộ cơ thể đã bao phủ bởi một màu đen xì, rồi phịch một tiếng, hóa thành tro bụi, cả người lẫn tròng mắt đều biến mất không thấy tăm hơi…   

             “Quả nhiên…Vẫn bị thần nhãn phản phệ!”   

             Giống như đã lường trước được kết quả này, nhưng trên khuôn mặt của vị Hoàng đế kia vẫn hiện rõ vẻ không cam lòng, lông mày khẽ nhíu lại một cái, thở một hơi thật dài: “Thế mà Vân Huyền Cơ lại có thể khai phá thiên cơ thần nhãn cơ đấy, người khác không có cách nào cấy ghép nổi, gặp phải phản phệ cũng thôi đi. Không nghĩ tới ngay cả người cùng tộc, cùng chung một huyết thống với lão ta cũng gặp phải tình huống tương tự. Xem ra, trong lần thức tỉnh huyết mạch trước kia, coi như người Vân gia cũng không có cách nào có thể nhận được phúc lợi thần nhãn nhỉ!”   

             Khẽ gật nhẹ đầu, Tư Mã Huy cũng thở dài lên tiếng, khuyên nhủ: “Xin Bệ hạ cứ an tâm đi ạ, chuyện này cũng là lẽ thường tình mà thôi. Nếu như ai cũng có thể sử dụng được thần nhãn, thì sao ngàn năm qua Vân gia có thể bình thản như thế được chứ? Chỉ sợ đã sớm lục đục nội bộ, vì tranh thần nhãn mà trở mặt thành thù.”  

             Hoàng đế suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Nói không sai, nhưng cứ như vậy, trong thiên hạ này ai có thể khai phá được thiên ý, có lẽ cũng chỉ còn lại mỗi Thánh Nữ Vân Sương. Thế nhưng, bây giờ, nàng lại là người Lạc gia…”   

             “Xin bệ hạ cứ yên tâm, ngài là Chân Long Thiên Tử, chỉ cần nha đầu kia vẫn chảy trong mình dòng máu của Vân gia, sớm muộn thôi sẽ trở lại trong tay của ngài ạ!” Tư Mã Huy hơi khom người, trấn an nói.  

             Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Hoàng đế, dường như lão ta đang suy nghĩ vấn đề gì đấy, khẽ vuốt râu rồng, nhè nhẹ gật đầu: “Chỉ mong…Được như vậy…”   

             Một bên khác, Trác Uyên vừa chăm sóc vết thương cho Lệ Kinh Thiên vừa truyền thụ võ kỹ Diệt Thần. Suốt mười ngày trời, dốc lòng chỉ đạo, đợi đến lúc ba người vừa khôi phục, bọn hắn mới tiếp tục lên đường, bản thân hắn sốt ruột, vội vội vàng vàng trở về vương phủ Lạc gia chốn đế đô.    

             Vù!  

             Lắc người một cái, bóng dáng Trác Uyên bỗng nhiên xuất hiện trong hậu viện ở vương phủ, nguyên thần nhanh chóng khuếch đại ra tứ phía, thấy tất cả mọi người đều bình an vô sự, mới an tâm, gật nhẹ đầu.  

             Xem ra mấy ngày nay, lúc hắn đi viện trợ Vân gia, cũng không có kẻ nào dám đến quay rối Lạc gia. Nhưng từ lâu, trong lòng hắn đã rõ ràng, không một ai muốn phá vỡ sự cân bằng này, đây là thời điểm an toàn nhất đối với tất cả mọi người.   

             “Quản gia Trác!”  

             Đột nhiên, một tiếng gọi to duyên dáng vang lên từ phía sau lưng hắn. Lông mày Trác Uyên nhíu lại, quay người nhìn, bắt gặp cảnh tượng Vân Sương chăm chăm chạy tới phía hắn.  

             Lông mày không khỏi nhíu một cái, Trác Uyên thấy trạng thái này của nàng không đúng lắm, hơi nghi hoặc: “Sương Nhi cô nương, ngươi có chuyện gì à?”   

             Khẽ cắn môi son, Vân Sương ngập ngừng một chút, dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng, kiên trì nói: “Quản gia Trác, ngươi biết ai là kẻ đã giết gia gia của ta đúng chứ?”   

             Bỗng nhiên, trong bụng run lên một trận, Trác Uyên sâu kín liếc nhìn nàng một cái, híp mắt nói: “Ai nói cho ngươi là ta biết vậy?”   

             “Ngươi không cần quan tâm là ai nói cho ta biết, tóm lại ngươi có biết hay không?” Trong mắt Vân Sương hiện rõ vẻ kiên định, giọng nói cường ngạnh mà xưa giờ chưa từng có.  

             Thế nhưng, Trác Uyên cũng không có rảnh mà để ý tới, chỉ là suy nghĩ kỹ càng lại một lượt, chợt cười thành tiếng: “Ha ha ha... Ta biết rồi, chắc chắn là hai lão gia hỏa kia chơi ngáng chân ta! Hừ, bản thân không muốn làm chim đầu đàn, để lão tử làm sói già vẫy đuôi đúng không? Được lắm, các ngươi cứ chờ đó cho ta!”  

             Trong lòng Trác Uyên tất nhiên hiểu rõ, Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường để Vân Sương đến hỏi thăm mục đích của hắn.   

             Bọn hắn biết rõ, Trác Uyên cố tình thu nạp Vân gia, nhất là Vân Sương. Thế mà lại châm ngòi Vân Sương cố ý hỏi thăm hắn, để hắn từ chối trả lời. Vân Sương nhất định sẽ lục đục với hắn, mà đi ôm ấp với Đế Vương Môn hoặc phủ Thừa Tướng.  

             Nhưng nếu như hắn nói tình hình thực tế cho Vân Sương biết, chắc chắn sẽ khiến cho Lạc gia dẫn đầu phản nghịch, đối đầu với hoàng thất, trở thành kẻ đầu têu cho chuyện phá vỡ thời thế cân bằng hiện nay.  

             Đúng là cảnh ngộ tiến thoái lưỡng nan!  

             “Quản gia Trác, đúng thật là ngươi biết ư?” Vân Sương nghe thấy giọng điệu như vậy của Trác Uyên, đã đoán được một chút đầu mối, không khỏi vội vã ép hỏi: “Vậy thì ngươi mau nói cho ta biết nhanh lên…”  

             “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”   

             Nhưng, còn không đợi nàng nói cho hết câu, Trác Uyên đã lạnh lùng nhìn về phía nàng: “Hiện tại, Vân gia các người đều đang bị để mắt tới, là đích thân lão tử che chở sóng gió cho các ngươi. Nói cách khác, là các ngươi thiếu ta, mà ta lại chẳng thiếu gì của mấy người các ngươi cả. Dựa vào đâu mà đòi tra hỏi ta, dựa vào đâu mà ta phải nói cho ngươi mọi chuyện? Hừ, nực cười!”  

             Bất giác cười lạnh một tiếng, Trác Uyên tiếp tục nói chuyện theo cách đe dọa, quay đầu bước đi về phía ngược lại.  

             Vân Sương không khỏi quýnh lên, vội vàng đi phía trước chặn đường hắn, trong mắt đã tràn đầy vẻ cầu khẩn: “Nếu như vậy thì… quản gia Trác, ngài muốn thế nào mới chịu nói cho ta tất cả chân tướng sự việc đây?”   

             Trầm mặc một lúc, Trác Uyên chăm chú nhìn đôi mắt to tràn ngập hi vọng kia, cũng không nói không rằng.  

             Thật lâu sau đó, mới nhàn nhạt lên tiếng nói: “Ngươi thật sự muốn biết đến như vậy sao?”  

             Mạnh mẽ gật đầu một cái, trong mắt Vân Sương tràn đầy vẻ kiên định.  

             Khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười quái dị, Trác Uyên nhẹ nhàng xích lại gần vành tai của nàng, thổi nhẹ khí vào trong lỗ tai của nàng, để nàng ngứa ngáy một trận, đồng thời cũng khiến cho gương mặt nàng ửng đỏ hết cả lên.

Advertisement
';
Advertisement