Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Phong Lâm Thành, trong một tiểu viện vắng vẻ nằm trong một khu rừng ngoài thành, quy mô không quá lớn, mười phần thanh tĩnh ưu nhã. Ngoài cửa là bốn tên hộ vệ, tất cả đều là Đoán Cốt cảnh trở nên.

Trác Phàm cùng Lạc Vân Thường, Lạc Vân Hải, Bàng thống lĩnh đi tới.

"Trác quản gia, Lạc tiểu thư, mời vào bên trong!" Người kia mười phần cung kính nói, sau khi đưa bốn người tới cửa, liền khom lưng lui sang một bên nhường đường, để bốn người đi phía trước, thủ vệ trước cửa thấy thế thì nhướn mày, trong mắt tràn ngập nghi vấn, đồng thời cũng lóe lên vẻ khinh bỉ.

Chúng ta là hộ vệ hoàng gia, người nào gặp mà không khách khí, thập chí dập đầu như giã tỏi? Chẳng qua là để ngươi mời gia chủ mấy gia tộc hạng bét thôi, ngươi vậy mà khom muốn gãy mẹ lưng, thật là mất hết mặt mũi anh em mà.

Người kia cũng hiểu ánh mắt của đồng bạn, nhưng lại không tức giận, mà bĩu môi, hoàn toàn không quan tâm.

Đám ngu xuẩn các ngươi, sao có thể hiểu tầm quan trọng của mấy vị này?

Trác quản gia này, chính là bằng hữu của chủ tử, còn được Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch tiền bối nhìn trúng, chỉ cần hắn đồng ý, lập tức có thể trở thành đệ tử của Phương Thu Bạch. Đến khi đó, ngay cả hoàng thượng gặp đều phải lịch thiệp ba phần, huống chi là chúng ta? Còn ba người kia, đều là chủ tử cùng bằng hữu của Trác quản gia. Không nể mặt Tăng, cũng phải nể mặt Phật, mình có thể không khách khí với người ta sao.

Người kia khinh thường lạnh hừ, ngoài mặt vẫn cười lấy lòng, dẫn mấy người Trác Phàm vào.

Rất nhanh, mọi người đi tới một chỗ hoa viên. Xa xa nhìn lại, hoa viên có một ngôi đình nhỏ, trong đình có một bàn đá, bàn tử đang ngồi chủ vị, Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch đang ngồi sau lưng hắn, bên cạnh bàn tử là gia chủ Lôi gia, Lôi Vân Thiên, đứng phía sau là Lôi Vũ Đình cùng Tiểu Thúy. Kế tiếp là chủ nhà họ Thái, Thái Vinh, đứng phía sau là nhi tử của hắn, Thái Hiếu Đình.


Ngoài ra còn có hai ghế trống, hẳn là chuẩn bị cho Trác Phàm và Lạc Vân Thường.

"Xem ra, đây là hội đàm giữa gia chủ ba nhà." Trác Phàm nói rồi liền lui về phía sau một bước, đẩy Lạc Vân Hải lên phía trước.

"Trác đại ca, ngươi. . ." Lạc Vân Hải không hiểu, Trác Phàm cười nói: "Lát nữa phải thể hiện ra phong phạm gia chủ, đừng để bọn họ xem thường."

Lạc Vân Hải giật mình, dường như cũng hiểu ý hắn, Lạc Vân Thường cũng cảm kích nhìn Trác Phàm.

Rất rõ ràng, mục đích hội nghị lần này là hoàng thất cùng gia chủ ba nhà trao đổi. Thế nhưng qua mấy tháng này, tất cả mọi người trong Phong Lâm Thành đều biết, người chủ sự chính thức của Lạc gia là Trác Phàm. Như vậy, hoàng thất có thể sẽ coi Trác Phàm là chủ nhân Lạc gia.

Bây giờ Trác Phàm làm như thế, chính là tỏ ý không muốn vượt quá chức phận, cũng là muốn xứng danh cho Lạc gia. Hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết, Lạc gia vẫn là của họ Lạc.

"Bốn vị, mời vào bên trong." Người hộ vệ kia cung kính thi lễ.

Bàn tử thấy thế thì hơi sững sờ, hộ vệ hoàng gia từ lúc nào khiêm tốn như thế.

Thái gia cùng Lôi gia thấy vậy cũng đều kinh ngạc đến ngây người. Hộ vệ này lúc gặp hai nhà bọn họ đều la lối om sòm, mười phần bá khí, hoàn toàn không coi tiểu gia tộc bọn họ ra gì. Thế nhưng đối với Lạc gia, làm sao giống như khách quý vậy?



Phương Thu Bạch cười nhẹ, vì hắn sớm đã đoán được, Trác Phàm nhất định là Cáo mượn oai Hổ, dọa cho hộ vệ mộ trận. Nhưng cùng lúc, hắn lại càng xem trọng Trác Phàm thêm một phần.

Bốn người Trác Phàm tới lương đình. Lạc Vân Thường thấy bàn tử, liền cúi đầu, "Dân nữ Lạc Vân Thường, tham kiến tam hoàng tử điện hạ."

Trên đường, người kia đã nói cho Lạc Vân Thường biết về thân phận của chủ tử hắn, hai người Lạc Vân Hải cũng giống như Lạc Vân Thường, cúi đầu hành lễ. Chỉ có Trác Phàm không có gì biểu thị.

Có điều, mập mạp cũng không thèm để ý, phất phất tay nói: "Mời ngồi."

Lạc Vân Thường kéo tay đệ đệ ngồi xuống ghế, Trác Phàm cùng Bàng thống lĩnh đứng phía sau bọn họ.

Bàn tử nhìn Trác Phàm, âm thầm gật đầu. Thân mang đại công mà không kiêu ngạo, thật là bậc trung thần!

Phương Thu Bạch cũng cười gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng.

Trác Phàm sở tác sở vi rất được lòng hai người. Võ có thể bảo vệ chủ, văn có thể hộ thể diện chủ, từ hướng nhìn của hoàng thất, đây thật sự là thần tử đáng quý.

Gia chủ ba nhà đã đến đông đủ, bàn tử nói: "Hôm nay bản hoàng tử mời ba vị gia chủ đến, thực là phụng Hoàng mệnh đến để khai mở nhân duyên ngàn năm giữa ba nhà."

"Chắc hẳn ba vị gia chủ khi tiếp nhậm chức gia chủ, đều được một câu tổ huấn, đó chính là ba nhà các ngươ không thể là địch với hai gia khác. Mà lại, còn phải tương cứu trong lúc hoạn nạn. Đồng thời, ba nhà vĩnh viễn không được ra khỏi Phong Lâm Thành, đến khi Minh Châu phun toả hào quang."

Thái Vinh cùng Lôi Vân Thiên liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh nghi bất định. Lạc Vân Thường khi được Lạc Vân Hải gật đầu xác nhận, trong mắt nổi lên vẻ nghi hoặc.

"Ha ha ha. . . Thực ra tất cả mọi thứ đều là hiệp nghị ngàn năm trước giữa hoàng thất khai quốc và gia chủ ba nhà, tên là Minh Châu mật lệnh. Lạc gia, Thái gia, Lôi gia, cùng ngự hạ thất thế gia, đều là công thần khai quốc."

Như một quả boom rơi xuống, ba nhà không khỏi giật mình, đều rất khó tin nhìn xem bàn tử có đùa hay không. Bọn họ thật không ngờ, bọn họ đã từng ngang hàng với thất thế gia, nhưng vì sao bây giờ lại luân lạc tới mức chỉ có thể làm tiểu gia tộc bất nhập lưu ở Phong Lâm Thành?

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, bàn tử xấu hổ nói: "Xin lỗi, đây là Vũ Văn gia chúng ta nợ các ngươi."

"Lúc trước Thiên Vũ Đế Quốc vừa mới thành lập, căn cơ bất ổn, dân gian rung chuyển bất an. Cho nên thái tổ hoàng đế khai quốc ban cho bảy vị công thần khai quốc chức tước, phân phong đến dân gian để tự mình cai trị, cho bọn họ đủ quyền hành, thậm chí ngang bằng với hoàng thất, đây ngự hạ thất thế gia."

"Thế nhưng ai mà ngờ được, hai mươi năm sau, thế lực của bảy nhà quá lớn, nên đã xảy ra tranh đoạt lợi ích, rốt cục gây nên chiến loạn bảy nhà. Lúc đó hoàng thất đã không thể khống chế được, phải nghĩ cách làm suy yếu thực lực của bọn họ. Cuối cùng, bảy nhà cũng ý thức được, nếu cứ đánh như vậy, ai cũng không được tốt, cuối cùng ngưng chiến. Nhưng lần đại chiến kia lại làm cho sinh linh đồ thán, quốc lực đại suy, thậm chí lúc nào cũng có nguy hiểm vong quốc."

"Thế nhưng, chuyện này có quan hệ gì với ba nhà chúng ta?" Trác Phàm nhăn mày hỏi.

Bàn tử nhìn ba nhà, rồi khom người bái thật sâu: "Các vị, thực không dám giấu giếm, thực ra ba nhà chính là công thần khai quốc, gia chủ các nhà khi đó đều là nguyên lão, nếu bây giờ còn tại triều, có lẽ đã nổi danh cùng với tứ trụ!"



Tứ trụ? Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Tứ trụ là quốc trụ của Thiên Vũ Đế Quốc, nắm giữ những vị trí quan trọng trong quân đội, kinh tế, chính trị, ngoại giao của quốc gia, là lực lượng duy nhất có thể chống lại triều đình và thất thế gia. Thậm chí còn có nghe đồn, thực lực chân thật của tứ trụ còn hơn thế, đủ để khiến cho hoàng thất cảm thấy e ngại.

Hoàng thất, tứ trụ, thất thế gia cấu thành chiến lực mạnh nhất Đế Quốc, nhưng cũng là quan hệ thăng bằng kiềm chế lẫn nhau. Nếu có một phương mất đi, Thiên Vũ Đế Quốc lập tức sụp đổ.

Bọn họ vạn vạn không ngờ được, tổ tiên bọn họ vĩ đại như vậy, lại có thể trở thành tứ trụ Đế Quốc.

"Lúc trước thái tổ hoàng đế vì phòng loạn giữa bảy nhà lần nữa bạo phát, liền cùng các vị tổ tiên chế định Minh Châu mật lệnh, tổ tiên ba gia bị hoàng thượng lấy các loại cớ giáng chức đến Phong Lâm Thành, trở thành thế gia bình thường, thực ra lúc nào hoàng thất cũng có thể giú ba nhà trở thành như gia tộc lớn như thất thế gia. Chờ bảy nhà lần nữa đại chiến, dùng để thăng bằng cán cân đó, sẽ có thể giảm bớt chuyện sinh linh đồ thán."

"Thế nhưng, cho dù xuất hiện thế gia thứ tám, cũng không thể ngăn cản được bảy nhà đâu." Lạc Vân Thường khó hiểu nói.

Bàn tử còn chưa lên tiếng, Trác Phàm đã cười nói: "Tiểu thư, thế gia thứ tám xuất hiện không phải vì ngăn cản, mà vì thăng bằng chiến lực các phương. Bình thường, chiến tranh đều xảy ra khi một phương nắm giữ ưu thế tuyệt đối, chứ chiến sự kiểu đả thương địch thủ 1000 tự tổn 800, trừ phi có thù không đợi trời chung, bình thường sẽ không xảy ra."

Lạc Vân Thường gật đầu, tỏ vẻ hiểu, bàn tử tán thưởng nói: "Trác quản gia quả nhiên là kỳ tài, khó trách Lạc gia có thể chấn hưng trên tay ngươi."

Thái Vinh nghe thế thì thầm cảm thấy hối hận. Lúc trước nếu không đắc tội Trác Phàm, bây giờ có lẽ đã lôi kéo hắn, tiểu tử này thật là nhân tài ngàn năm khó gặp.

"Tam hoàng tử, nhân duyên giữa ba nhà, chúng ta đã biết, bây giờ ta chỉ muốn biết, làm sao ngươi giúp chúng ta an toàn trở thành thế gia thứ tám." Trác Phàm nói.

Nàn tử run run, thở dài một hơi, lần nữa tán thưởng gật đầu: "Không hổ là Trác quản gia, hỏi là trúng ngay điểm mấu chốt."

"Đương nhiên rồi, muốn để một gia tộc quật khởi, bằng lực lượng của hoàng thất tất nhiên không khó, khó là làm thế nào để không bị phát hiện!" Trác Phàm cười nhạt, mấy người Lạc Vân Thường đều không hiểu, Trác Phàm nói tiếp, "Chẳng lẽ thất thế gia sẽ ngồi yên xem chúng ta từng bước một phát triển thành thế gia có thể ngang hàng với bọn họ sao?"

Thái Vinh cùng Lôi Vân Thiên liếc nhìn nhau, đầu đổ mồ hôi lạnh.

Bọn họ chỉ lo cao hứng, tổ tiên mình là trọng thần trong triều, gia tộc mình sắp được hoàng thất giúp đỡ trở thành thế gia thứ tám. Thế nhưng nghe Trác Phàm nói mới bừng tỉnh.

Thất thế gia làm sao có thể nhìn bọn họ mạnh lên, thậm chí vượt qua bọn họ? Chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để diệt bọn họ trước khi bọn họ mạnh lên.

Nghĩ tới đây, Thái Vinh cùng Lôi Vân Thiên đều cảm kích nhìn Trác Phàm, nếu không có hắn nhắc nhở, chỉ sợ lần nàysẽ bị hoàng thất lợi dụng đến chết.

Hoàng thất muốn có một thế lực cân bằng với thất thế gia, nhưng bọn họ chỉ muốn sống tốt thôi.

Đồng thời, Thái Vinh cũng không khỏi thán phục Trác Phàm tâm tư cẩn mật. . .
Advertisement
';
Advertisement