Con ngươi Vân Sương không nhịn được co lại, không thể tin nổi đây là sự thật. Thân thể nàng cứng ngắc khoảng nửa phút sau mới vội vàng chạy đến Tế Tự Phủ.
“Gọi mấy người Lệ lão, chúng ta cùng đi xem!” Trác Uyên nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi hét lên.
Lạc Minh Ngọc gật đầu, vội vàng đi sắp xếp, chưa đến một lát sau, Lệ Kinh Thiên và phu thê Cừu Viêm Hải cùng nhau đi đến, che chở cho hai người đại tiểu thư và công chúa đang vô cùng lo lắng trong lòng, cùng Trác Uyên đi tới Tế Tự Phủ.
Mọi người nhanh chóng đến Tế Tự Phủ, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Đông Tử, tiến về phía gian phòng mà Vân Huyền Cơ dùng để đón tiếp khách lúc trước.
Thế nhưng khi bọn họ mở cửa phòng ra, đập vào mắt là hình ảnh khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên và kinh hãi.
Chỉ thấy giờ phút này, Vân Huyền Cơ vẫn ngồi yên trên vị trí chủ tọa như cũ, chẳng qua trên người lại đầy vết máu, rõ ràng đã từng chịu hình phạt nghiêm khắc. Hai con mắt đã bị khoét đi, trên người không có một tia sức sống, đầu gục xuống, rõ ràng đã chết từ lâu rồi.
“Gia gia!”
Vân Sương hoảng sợ, đột nhiên nhào tới trước, ôm thi thể kia khóc nức nở. Trong lòng Lạc Minh Ngọc và công chúa cũng rất đau buồn, vội tiến lên an ủi nàng.
Nhất là Lạc Minh Ngọc, nàng cũng từng trải qua sự đau khổ khi mất đi người thân nhất, càng có thể cảm nhận được sự đau xót lúc này của Sương Nhi, vành mắt đỏ ửng, nước mắt lượn quanh trong hốc mắt.
Trác Uyên lạnh lùng quan sát tất cả, quay đầu nhìn mấy người Lệ Kinh Thiên, bình tĩnh hỏi: “Các ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào?”
“Vân gia đặt chân ở thiên hạ đã nghìn năm, luôn đứng ở thế trung lập, được người người kính trọng. Hơn nữa bọn họ có trụ thứ ba trong Tứ Trụ, dưới một người trên vạn người. Thật sự nghĩ mãi không rõ, người nào dám động đến lão ta ở nơi sống còn này chứ?” Lệ Kình Thiên nhíu mày thật chặt, nghi ngờ lên tiếng.
Cừu Viêm Hải cũng khẽ gật đầu, chỉ vào thi thể nói: “Khi còn sống lão già này bị ngược đãi thành dáng vẻ này nhưng mọi thứ xung quanh lại giống như bình thường. Rõ ràng đã bị mang đi, sau đó bị giết chết rồi mang về lại. Hơn nữa hai con mắt cũng bị khoét mất, lẽ nào Vân gia có Thần Đồng có thể phá thiên cơ?”
“Nếu thật sự do cặp mắt kia thì ngàn năm qua, Vân gia đã bị bắt trói không biết bao nhiêu lần từ lâu rồi, sao có thể đến bây giờ mới ra tay? Sợ rằng Vân Huyền Cơ chết có nguyên nhân khác. Chẳng qua dù sao người ta cũng đã chết rồi, tiện tay nghiên cứu cặp mắt kia mà thôi!”
Trác Uyên hít một hơi thật sâu, hờ hững lên tiếng, nhưng trong lòng cứ luôn nghĩ đến những cảnh ở chung với Vân Huyền Cơ. Lúc ấy hắn đã phát hiện giọng điệu của Vân Huyền Cơ hơi kỳ lạ.
Lúc lão ta giao tôn nữ của mình cho hắn, dường như không đơn giản như đưa cho hắn một người trợ giúp mà càng giống như ủy thác lúc lâm chung hơn. Có khi nào... Lão ta đã dự đoán được vận hạn của mình từ trước?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Trác Uyên nheo lại, dường như đang nghĩ tới điều gì...
Lạc Minh Ngọc nhìn về phía mọi người, vội la lên: “Mọi người đều là người từng trải, thảo luận lâu như vậy, cuối cùng chẳng đưa ra cái kết quả nào. Rốt cuộc gia gia của Sương Nhi bị người nào giết thế?”
Nghe vậy, Vân Sương ngừng khóc thút thít, tai khẽ nhúc nhích, im lặng lắng nghe, công chúa cũng nghiêng đầu, dáng vẻ đầy chú ý.
“Hiện tại Đế Đô vàng thau lẫn lộn, quỷ mới biết ai là người giết?”
Trác Uyên bất đắc dĩ nhún vai, bình tĩnh lên tiếng: “Chẳng qua việc khẩn cấp trước mắt không phải là điều tra hung thủ, thu xếp ổn thỏa người Vân gia mới là điều quan trọng nhất. Lúc trước Vân Huyền Cơ giao Sương Nhi cho ta, hiện tại ta mới hiểu được lão ta có ý ủy thác, xem ra lão ta đã dự đoán được ngày chết của mình từ lâu rồi...”
“Đều tại ta, cho rằng gia gia có thể hiểu rõ thiên mệnh, không xem qua cho gia gia. Nếu ta phát hiện sớm hơn...” Vân Sương buồn bã, nước mắt lại tí tách rơi xuống.
Hai người Lạc Minh Ngọc lại vội vàng an ủi nàng, Trác Uyên cười nói: “Ngươi không nên tự trách, có lẽ gia gia ngươi biết rõ như thế này mới cố ý làm vậy. Hy sinh vì nghĩa, đây chính là nguyên nhân cho dù Đại Tế Ti biết rõ sẽ chết nhưng vẫn muốn chịu chết. Đây là nghĩa lớn, Trác mỗ kính trọng và khâm phục sâu sắc. Vì vậy, không những Trác mỗ làm theo hứa hẹn chăm sóc tốt cho ngươi mà còn săn sóc người một tộc Vân gia các ngươi. Đại tiểu thư, ngươi thấy thế nào?”
“Tất nhiên rồi!” Lạc Minh Ngọc không nói hai lời, rất có tình nghĩa gật đầu.
Vân Sương lau nước mắt, cảm kích nhìn tỷ muội tốt của mình, nhìn Trác Uyên đầy biết ơn: “Xin lỗi, Trác quản gia, ta vẫn luôn xem ngươi là kẻ ác, thật ra ngươi cũng không xấu, lần này cám ơn ngươi...”
“Không sao, có khi ta vẫn rất xấu đấy, ha ha ha...”
Trác Uyên nhếch miệng cười, dường như trong nụ cười của hắn có ý sâu xa khác: “Hiện nay Đế Đô thật sự rất loạn, Vân gia như rắn mất đầu rất có thể sẽ biến thành bia đỡ đạn để thế lực khắp nơi tranh giành. Vì vậy ta đề nghị dời cả tộc Vân gia đến Lạc gia ở núi Hắc Phong, sinh sống thật tốt ở nơi đó, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Đương nhiên như vậy rất tốt. Chẳng qua... Vân gia có đến mấy ngàn người, di chuyển cùng một lúc, sợ rằng bệ hạ sẽ không cho phép!” Vân Sương hơi do dự, lẩm bẩm.
Trác Uyên phất tay áo, mỉm cười xấu xa: “Yên tâm, ngươi quên ta là người thế nào à, đại quản gia đệ nhất thiên hạ, cứ giao chuyện này cho ta!”
Nói xong, hắn lập tức lấy áo choàng Hoàng Đế ngự tứ ra, đưa cho Lệ Kinh Thiên rồi nói: “Lệ lão, cầm áo choáng của ta, dẫn tất cả mọi người Vân gia nhanh chóng rút khỏi đây, dọc đường nhớ giữ gìn cẩn thận. Đợi đến khi ra khỏi Đế Đô thì phái một người đến Hoàng Thành bẩm báo lại tất cả mọi chuyện!”
“Vâng!”
Lệ Kinh Thiên gật đầu, cúi người gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên lại hơi kỳ lạ, truyền âm: “Trác quản gia, từ khi nào thì ngươi làm việc thiện thế? Đây không phải là phong cách của ngươi, lẽ nào ngươi nhìn trúng tiểu cô nương nhà người ta rồi?”