Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhìn vẻ mặt từng trải của Vân Huyền Cơ, Trác Uyên yên lặng lắng nghe.  

             "Số phận của con người có liên quan đến trời đất, mặc dù có nhiều sự lựa chọn, nhưng nhìn chung không thể nào thoát khỏi sự khống chế, cân bằng của trời đất. Lúc đầu, lão phu đã tin chắc điều này, cũng ỷ vào cặp mắt do tổ tiên để lại, chỉ ra một con đường tương đối dễ dàng cho mọi người. Thế nhưng, tám năm trước, đã xảy ra một chuyện, khiến mọi thứ lão phu tin tưởng từ nhỏ sụp đổ hoàn toàn."  

             Trác Uyên khẽ nhướng mày, nhìn dáng vẻ than ngắn thở dài của Vân Huyền Cơ thì trầm ngâm một lúc, sau đó lẩm bẩm nói: "Ách, đại tế ti nén bi thương, nhân sinh trên đời, ai mà không có một lần vỡ mộng!"  

             "Hahaha…Ngươi cho rằng lão phu bị chuyện này đả kích nên mất hết tự tin, rồi thất vọng sao?" Vân Huyền Cơ bật cười lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm, thì thầm nói: "Có lẽ có một chút, chẳng qua phần lớn lại là kinh ngạc cùng với vui vẻ. Vốn dĩ trước đây ta luôn nghĩ rằng, tất cả sinh mệnh trên đời này chẳng qua đều là đồ chơi của trời đất, chung quy không thể nào thoát khỏi quy luật của trời đất. Nhìn rõ thì cũng như nhìn sơ, vậy nên Vân gia trước nay vẫn luôn lạnh nhạt, không muốn tranh quyền đoạt lợi với thế gian. Nhưng từ lúc đó, ta mới nhận ra rằng mọi chuyện trên đời không phải là đương nhiên. Lúc trời đất giam chúng ta lại trong cái lồng này, còn để lại cho chúng ta một cánh cửa sổ, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm ra mà thôi..."  

             Chớp mắt một cách mờ mịt, Trác Uyên bất giác sờ mũi, trong lòng oán thầm, rốt cuộc lão già này đang nói cái gì vậy?  

             Như nhìn ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì, Vân Huyền Cơ bật cười, thản nhiên nói: "Xem ra Trác quản gia không có hứng thú với thuật số, vậy lão phu sẽ nói đơn giản một chút. Tám năm trước, chuyện ngài giết chết U Quỷ Thất ở thành Thanh Minh, thực sự là nghịch thiên cải mệnh. Mặc dù mệnh đồ của lão ta hơi éo le, nhưng vốn không nên chết sớm như vậy!"  

             Đồng tử Trác Uyên cứng lại, trong lòng như thắt lại. Chuyện tám năm trước, xem như là cơ hội đầu tiên khiến hắn vang danh khắp toàn Thiên Vũ. Còn về nghịch thiên cải mệnh, hắn lại có chút khó hiểu.  

             Chẳng lẽ giết một người cũng liên quan đến số phận của hắn ta hay sao? Chỉ cần hắn ta không đáng chết, chẳng lẽ lão tử phải chọn ngày hoàng đạo để lấy mạng hắn ta sao?  

             Nếu đúng là như vậy, vậy thì Tế Tự Phủ có thể mở thêm một công việc mới, đó là xem ngày chết của mục tiêu cho các sát thủ trên thiên hạ này rồi. Bằng không, cho dù ngươi có đi, cũng không thể nào giết được hắn ta, thế chẳng phải phí công sao?  

             Hoàn toàn hiểu được nghi ngờ trong lòng của hắn, Vân Huyền Cơ cười nhạt, tiếp tục nói: "Kỳ thực vận mệnh của mỗi người đều kết nối với trời đất, cũng giống như bầu trời đầy sao, nhiều vô số kể. Mà vận mệnh của từng người lại được kết nối với nhau ở trong bóng tối. Vì quyết định của mỗi người khác nhau, nên đường đi cũng sẽ có chút thay đổi. Nhưng U Quỷ Thất kia, thực sự không có con đường chết nào vào thời điểm đó. Dù có đường chết thì cũng là chuyện của hai mươi năm sau, lúc đế quốc rối loạn."  

             "Vậy nên khi nghe tin lão ta chết, lão phu đã kinh ngạc đến ngây người, lập tức đi xem thiên tượng cả đêm, sau đó mới phát hiện ra, một người lẽ ra không nên sống đã sống lại, làm rối loạn hết đường đi của các ngôi sao số phận trên bầu trời. Còn bản thân hắn thì đã sớm thoát khỏi vận mệnh, mặc sức mà làm loạn. Sau đó lão phu đã quan sát thêm tất cả hành động của hắn, quả nhiên, những nơi hắn đi qua, vận mệnh của mọi người đều xảy ra thay đổi. Người mạnh hoá yếu, người yếu hoá mạnh, thực sự giống như Hỗn Thế Ma Vương khiến đại cục rõ ràng của trời đất biến thành một mớ hỗn loạn!"  

             "Ách…đại tế ti, lẽ nào Hỗn Thế Ma Vương mà ngươi nhắc tới chính là ta?" Trác Uyên chỉ vào mũi mình, chớp chớp đôi mắt to vô tội, biết rõ còn cố hỏi.  

             Cười khẽ một tiếng, râu của Vân Huyền Cơ khẽ run lên nói: "Ngươi nói xem? Hahaha...Ngươi có thể tự mình nghĩ xem, trên đường đi, rốt cuộc ngươi đã khiến vận mệnh của bao nhiêu người thay đổi chóng mặt?"  

             "Lạc gia, một gia tộc tam lưu gần như sắp tiêu vong, không chỉ cải tử hồi sinh ở trong tay ngươi, mà còn nhanh chóng vươn lên đứng đầu Bát Gia. Tiết gia ở thành Thanh Minh, nếu như không có sự xuất hiện của ngươi, U Quỷ Thất sẽ không chết, bọn họ cũng sẽ không gia nhập vào dưới trướng Kiếm Hầu Phủ. Tam tiểu thư của Tiết gia lẽ ra cũng phải theo sự sắp đặt của số phận, bị giết trong tay của U Quỷ Thất. Hoa Vũ Lâu vốn dĩ phải là gia tộc đầu tiên bị Đế Vương Môn nuốt chửng. Về sau Đế Vương Môn cũng sẽ nhanh chóng mở rộng thế lực, cuối cùng dẫn đến thiên hạ đại chiến, nhưng cũng là vì quan hệ của ngươi , Hoa Vũ Lâu đã cải tử hoàn sinh, khiến hành trình của Đế Vương Môn bị chặn lại,  lại còn bị các ngươi đàn áp. Đợi đã, lão phu nhiều lời rồi..."  

             "Ách...chuyện này không thể nói là do vận mệnh an bài sao? Có lẽ ta sinh ra là để chống lại Đế Vương Môn và xoay chuyển tình thế!" Trác Uyên ngẩng đầu, già mồm nói.  

             Khẽ gật đầu, Vân Huyền Cơ cười nói: "Cũng có thể, chẳng qua đôi mắt này của lão phu thật sự không nhìn ra bất kỳ dấu vết của vận mệnh nào ở trên người ngươi. Có lẽ...ngươi là người nằm giữa sự sống và cái chết, sớm đã thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh!"  

             Trong lòng không khỏi run lên, tuy ngoài miệng Trác Uyên vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng hắn đã tin tám chín phần rồi.  

             Mặc dù hắn không quan tâm với mấy cái thuyết hư vô này của vận mệnh, nhưng lão già này nói đúng một điểm, hắn là người nằm giữa sự sống và cái chết.  

             Nếu là cao thủ trên Hoá Hư Cảnh, cho dù thể xác bị hủy diệt, thì hồn phách vẫn có thể trùng sinh. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn không thể nói là trùng sinh, bởi vì người đó căn bản không chết.  

             Nhưng hắn thì khác, Ma Hoàng Trác Liệt Uyên đã hồn phi phách tán, được tính là đã chết thực sự. Trác Uyên gia nô của Lạc gia, thậm chí còn không phải là tu giả, cũng đã bị người ta giết hại bỏ mạng.  

             Nhưng nhờ vào bí pháp của Cửu U Bí Lục, hai người đã hợp làm một thể, tạo ra một con quái vật lang thang nằm giữa sự sống và cái chết. Thoát khỏi quy luật của trời đất cũng có thể hiểu được.  

             Dù sao thì bọn họ tách ra sẽ là người chết, hợp lại mới được xem là sống!  

             "Trác quản gia, lão phu không biết ngươi đã làm như thế nào, nhưng hãy tin lão phu, sự xuất hiện của ngươi sẽ mang lại sự thay đổi rất lớn trong vận mệnh của mọi người."  

             Hít sâu một hơi, Vân Huyền Cơ dừng lại một lúc, cuối cùng đồng tử cứng lại, tiếp tục nói, nhưng những gì lão ta nói lần này lại khá là trịnh trọng: "Vốn dĩ, lão phu không định công khai chuyện này, nhưng để chiếm được lòng tin của ngươi, lão phu sẽ nói cho ngươi một bí mật. Thực ra, Hoàng Phổ Thanh Thiên- đại công tử Đế Vương Môn đã bị ngươi giết chết, thực sự có tướng hoàng đế. Nếu như không gặp phải ngươi, và không có sự xuất hiện của ngươi ở trong số mệnh, thì hắn ta thực sự có khả năng trở thành tân hoàng đế ở đây!"  

             "Cái gì?"

Advertisement
';
Advertisement