Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tĩnh, chết tĩnh! Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm thật lâu không nói ra một lời. Ai có thể nghĩ tới, tiểu quỷ Tụ Khí cảnh đối mặt mười cao thủ Đoán Cốt cảnh lại dám động thủ trước, hơn nữa còn một chiêu một mạng.

ánh mắt mọi người nhìn Trác Phàm đã hoàn toàn không có vẻ khinh miệt, thay vào đó là ngưng trọng.

Bàn tử vẫn ngơ ngác đứng nơi đó, hai mắt nhìn chằm chằm Trác Phàm, như thể đầu óc còn chưa thể tỉnh táo, bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra lúc trước tỷ thí, người không sử xuất toàn lực không phải mình, mà chính là người này.

"Làm thịt tiểu quỷ kia trước!" Đột nhiên, không biết là ai hô to, sự tàn nhẫn và khủng bố của Trác Phàm khiến bọn họ hiểu, nếu không xử lý hắn trước, bọn họ dù nhiều người đến mấy cũng nhất định gặp nạn.

Lúc này, bọn họ vậy mà quên nhiệm vụ ban đầu, tất cả đầu mâu đều chỉ nam nhân tay cầm Tà Nguyệt Luân, dưới chân là một vũng máu kia.

Trác Phàm cười tà dị: "Chính hợp ý ta!"

Sau một khắc, hắn đạp chân xuống, lần nữa xống đến một tên sát thủ khác. Sát thủ kia kinh hãi, không còn dám chủ quan, vội vã lui lại, bở vì dù Trác Phàm với thực lực Tụ Khí cảnh không tạo ra bao nhiêu thương tổn cho hắn, thế nhưng tam phẩm Ma bảo Tà Nguyệt Luân lại cắt hắn như cắt đậu phụ a.

Lúc trước thủ lĩnh của bọn họ nhất thời chủ quan, chết thảm dưới lưỡi đao, hắn tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm.

Ánh mắt chăm chú nhìn Tà Nguyệt Luân, sát thủ vểnh miệng cười. Hắn đã tìm ra biện pháp đối phó Trác Phàm, tốc độ của Trác Phàm không bằng hắn, chỉ cần hắn chú ý Tà Nguyệt Luân, không để nó làm bị thương là có thể nhẹ nhõm xử lý tiểu tử này.


Lúc hắn mừng khấp khởi chuẩn bị hành sự theo suy nghĩ, thì Tà Nguyệt Luân chợt lóe lên một đạo hào quang màu bạc, cả người Trác Phàm bị ánh bạc này bao phủ, như một viên sao băng, xẹt qua người kia. Người kia còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, thì nửa người trên đã ngã ngửa về phía sau, nhưng nửa người dưới lại vẫn dính chặt lấy mặt đất, không nhúc nhích.

Khi đó, hắn có thể tinh tường nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trác Phàm ở phía sau hắn, nhất là cặp mắt kia, lạnh như băng không chút tình cảm.

Tất cả mọi người đều cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy thẳng từ chân lên đầu, ánh mắt nhìn Trác Phàm càng mang phần sợ hãi.

Nếu như nói ngay từ đầu Trác Phàm giết thủ lĩnh bọn họ còn có thể nghĩ là đánh lén, nhưng đến lần thứ hai, dưới tình huống một đối một, Trác Phàm vẫn một chiêu một giây chém đôi Đoán Cốt cảnh bên bọn họ, thì đã éo phải nghĩ ngờ gì về thực lực khủng khiếp của Trác Phàm nữa rồi.

Nhất là trong tích tắc ngân quang hiện lên, tốc độ như thế, bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng, Trác Phàm đã xuất hiện sau lưng đối thủ.

Tốc độ khủng bố như thế, lại thêm Tà Nguyệt Luân lưỡi đao sắc bén, làm cho tất cả sát thủ đều lạnh cả người.

"Dám đến địa bàn của ta quấy rối." Trác Phàm duỗi ra một ngón tay, vạch ngang cổ, ánh mắt trở nên đầy huyết tinh, "Thì đừng có nghĩ đến việc còn sống rời đi."

Tất cả mọi người không khỏi run lên, bất giác lui về phía sau, ánh mắt càng thêm hoảng sợ. Lúc này, cũng không biết ai là sát thủ, ai là người nên bị giết.

Thân phận thợ săn cùng con mồi có vẻ đã hoàn toàn đảo ngược.



Bàn tử ngơ ngác nhìn Trác Phàm ngạo nghễ đứng trước mặt đám sát thủ, ánh mắt bễ nghễ như đứng trên thiên hạ, mà không khỏi ngây người. Giờ khắc này, hắn vậy mà có cảm giác quen thuộc, đó là uy nghiêm mà hắn từng được cảm thụ từ trên người phụ thân.

Không không, cảm giác uy nghiêm này, sợ còn kinh khủng hơn cả phụ thân hắn. Dường như tất cả ai dám phản kháng, đều sẽ bị hắn đuổi tận giết tuyệt.

Lúc này, lại có một người hét lớn: "Mọi người đừng sợ, cùng tiến lên, hắn cũng lắm chỉ là Tụ Khí cảnh, bằng tam phẩm Ma bảo mới giết được người mà thôi. Chỉ cần cùng lên, hắn tất phải chết."

Những người khác nghe vậy đều đều bình tĩnh gật đầu, vẻ sợ hãi trên mặt cũng tiêu giảm không ít.

Sau một khắc, một người gào to xông lên, rồi tất cả mọi người cũng hưởng ứng xông về phía Trác Phàm.

Trác Phàm cười lạnh, cầm Tà Nguyệt Luân cũng xông thẳng lên, đám sát thủ khẽ cắn môi, khó khăn nuốt nước bọt, nhưng vẫn phải cố gắng nghênh tiếp, hai người bên cạnh đập quyền tới Trác Phàm, nếu Trác Phàm tiếp tục xông vào, như vậy hắn tất nhiên sẽ giết chết được một người cản phía trước, nhưng bản thân hắn cũng sẽ bị hai Đoán Cốt cảnh hợp lực oanh sát.

Thế nhưng nếu hắn rút lui, như vậy lưới bao vây càng ngày càng thu nhỏ, đến sau cùng hắn vẫn sẽ bị vây chết.

Tóm lại sớm cũng phải chết, chết cũng phải muộn.

Có điều, Trác Phàm đã có can đảm xông lên, thì không nghĩ đến việc mình có thể sẽ chết, hắn dám chắc chắn.

Lại một đạo ngân quang lấp lóe, Trác Phàm bất chợt biến mất, ba sát thủ phía trước liền vồ hụt, sau một khắc, Trác Phàm xuất hiện trước mặt tên sát thủ phía sau lưng hắn, người kia cả kinh, hoàn toàn không ngờ rằng Trác Phàm sẽ phá vây từ chỗ mình, nhưng khi thấy Trác Phàm đưa lưng về phía mình, không khỏi đại hỉ, liền đánh ra nhất quyền.

Đầu tiểu tử này thuộc về mình.

Đúng lúc này, một đạo hồng quang lấp lóe, thân thể người nọ đột nhiên không thể động đậy, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Trác Phàm vung lên Tà Nguyệt Luân, xẹt qua trước người hắn, tên sát thủ kia trợn tròn mắt, ngã bịch xuống, thân thể đã xẻ đôi. Máu tươi cùng nội tạng trút xuống như nước lũ.

Lại nữa! Lần này mọi người càng hăng máu vây kín, những chẳng những không làm bị thương Trác Phàm một chút nào, còn để hắn lấy thủ cấp của một người nữa, mọi người càng thêm hoảng sợ.

Bởi vì lúc trước bọn họ còn có một hy vọng, chính là ưu thế về nhân số. Nhưng bây giờ, ưu thế đó đã hoàn toàn vô dụng.

"Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì vậy, ngự hạ thất thế gia có kẻ như này sao?" Một sát thủ run run mắng to, người khác cũng toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.

Trác Phàm cười lạnh, một luồng sát ý ngút trời phát lên từ trên thân hắn.

Có cái gọi là thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi, bây giờ những sát thủ này quân tâm tán loạn, đều đã sợ mất mật, hoàn toàn không có nổi một chút chiến lực nào, bây giờ không giết, thì còn đợi đến khi nào?



Trác Phàm đột nhiên xông về phía trước, khóe miệng nở một nụ cười khát máu.

Ngân quang nhấp nháy, Trác Phàm khua múa Tà Nguyệt Luân, nơi Tà Nguyệt Luân xẹt qua, tất có chân cụt tay đứt bay ra. Tất cả sát thủ đều kêu gào tránh né, hoàn toàn không có đấu chí phản kháng. Trác Phàm giống như một con mãnh hổ nhào vào bầy cừu, tùy ý cắn xé giết hại. Mặc dù có mấy kẻ còn có thể phản kháng, nhưng Huyết Anh vừa nhập thể, liền không thể động, chỉ chờ Trác Phàm chém xuống.

Lẽ ra, với thực lực của Trác Phàm, dựa vào Huyết Anh phụ trợ, chỉ có thể đơn đả độc đấu với Đoán Cốt cảnh, một khi xuất hiện hai người, hắn ứng phó sẽ khá mệt, huống chi lần này tới tận mười người.

Nhưng may mắn hắn có được Tà Nguyệt Luân, làm cho hắn như hổ thêm cánh, lực sát thương của Tà Nguyệt Luân đối với Đoán Cốt cảnh không kém hơn Huyết Anh,nó còn tăng cường đặc tính thân pháp tốc độ cho chủ nhân, giúp cho Trác Phàm có gan liều mạng.

Bên tai nghe tiếng kêu thảm, trước mắt là tứ chi nội tạng vung vãi, bàn tử vẫn còn ngơ ngác nhìn Trác Phàm hung mãnh vũ động Tà Nguyệt Luân.

Hắn không thể tin được, người mà hắn nhận định là tình địch, còn chủ động khiêu chiến người ta, vậy mà lại mạnh tới mức này.

Bây giờ suy nghĩ lạii, quyết đấu giữa hắn với người ta là buồn cười biết bao.

Những Đoán Cốt cảnh này trước mặt người ta đều bị giết như gà, ngươi Tụ Khí thất trọng thế mà dám khiêu chiến với người ta, còn thủ hạ lưu tình, tự cảm thấy mình công đạo.

"Aizz, Vũ Văn Thông ơi Vũ Văn Thông, ngươi có tư cách gì mà thủ hạ lưu tình, ngươi lại có tư cách gì nói mấy lời công đạo nhân từ với người ta." Bàn tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm thấy bi thương.

Trong người đồng lứa, đám con cháu thiên tài thất thế gia, hắn thấy nhiều, mặc dù mình so ra kém bọn họ, nhưng cũng cảm thấy thực lực chênh lệch không quá xa, chí ít là trong phạm vi bình thường.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Trác Phàm, hắn mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Những thiên tài thất thế gia kia, so với Trác Phàm, hoàn toàn chẳng là cái thá gì, cùng là người đồng lứa, làm sao chênh lệch có thể kinh khủng đến mức độ này. . .

Long Quỳ cũng đang rất rung động. Đây là lần thứ nhất nàng thật sự thấy Trác Phàm xuất thủ, trước kia tuy nghe nói hắn giết hai cao thủ Thiên Huyền, nhưng luôn có hoài nghi, dù sao sự kiện này quá mức khó tin, ai biết hắn làm chuyện mờ ám gì mới giết được hai người kia, nhưng hôm nay thấy hắn xuất thủ, nàng mới hiểu ra. Thân thủ tàn nhẫn, ánh mắt bá khí kia, giống như Ma Thần hàng lâm, làm cho những cao thủ Đoán Cốt cảnh ai nấy đều mạnh hơn hắn, cũng bị dọa đến sợ vỡ mật.

Trác Phàm dừng tay, xung quanh đã nhuốm đỏ, dưới Tà Nguyệt Luân, một sát thủ run rẩy, hai mắt hoảng sợ, hai chân hắn đã bị Trác Phàm chặt đứt, nhưng hắn lại không cảm thấy đau nhức, trong lòng vẫn có khát vọng được sống mà cầu xin Trác Phàm tha mạng.

Nhưng trong mắt Trác Phàm hoàn toàn lạnh lẽo như thể không tồn tại bất cứ thứ gì. Trác Phàm lạnh lùng nói: "Là ai phái các ngươi đến?"

Sát thủ ngó nhìn bốn phía, đến đây, hơn mười người huynh đệ đã chết sạch, hắn lại càng thêm hoảng sợ. Thiếu niên này, trong mắt hắn, đã không thể dùng thủ đoạn độc ác là có thể hình dung, mà chính là ma quỷ. Phòng tuyến tâm lý trong hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

"Là. . . là. . .. . ." Những ngay khi hắn muốn mở miệng trả lời, thì một tiếng tiêu truyền đến. Sau một khắc, một rung động như thực chất xẹt qua, người kia giật mình, ngay sau đó liền ngã xuống, triệt để không còn khí tức.

"Ý niệm giết người, cường giả Thần Chiếu!" Trác Phàm kinh hãi. . .
Advertisement
';
Advertisement