Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Căm hận trừng mắt nhìn những gia tộc đó, vẻ mặt tất cả mọi người Đế Vương Môn đều căng thẳng nhìn xung quanh.

Tình thế hiện giờ khá bất lợi đối với bọn họ. Tuy rằng bọn họ đông người, nhưng đối phương lại toàn là cao thủ. Mặc dù chỉ có chưa đến mười người nhưng vẫn bao quanh bọn họ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đặc biệt là không dám lạc đàn!

Bằng không, xét về thực lực cá nhân thì không có ai là đối thủ của những người đối diện kia. Ngay cả khi đó là trận đấu nhóm, bọn họ vẫn đang ở trong tình thế bất lợi khi phải chống đỡ lại Hợp Kích Chi Thuật của những người kia.

Ngẩng đầu lên nhìn bốn đám khói đen, lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của đám người Trác Uyên, trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên không khỏi run rẩy.

Ma Sách Tử Quỷ xuất quỷ nhập thần, giết người vô hình. Hai người Liệt Hỏa lão tổ và Băng Nguyệt ma nữ liên thủ khiến thực lực tăng lên gấp bội, cho dù có hơn chục người cùng hợp lại thì cũng khó có thể đến gần. Xem uy thế lúc trước của Cuồng Tôn Thiên Cương Lệ Kinh Thiên, đáng ra không phải đại cung phụng người dưới. Nhưng Đại quản gia Trác Uyên thì lại biến hoá vô cùng, đương nhiên đã vượt qua người mạnh nhất của Đế Vương Môn và đại cung phụng thực lực của Hoàng Phổ Phong Lôi.

Trong tình cảnh như vậy, cho dù bọn họ có liều mạng thì kết quả tốt nhất cũng chỉ là cả hai bên cùng tổn thương, hơn nữa bọn họ cũng không chiếm được chút lợi thế nào. Nhiều khả năng bên trong Đế Vương Môn ngàn năm sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát.

Trước đây lão ta chưa từng nghĩ tới, và cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới rằng ở trong Thiên Vũ này, ngoại trừ hoàng thất vẫn còn có gia tộc có thể mang đến cho bọn họ tình huống nguy hiểm như vậy!

Hoàng Phổ Thiên Nguyên giận dữ cắn chặt răng, trong lòng nóng như lửa đốt, quay đầu nhìn Lãnh Vô Thường bên cạnh, đưa mắt ra hiệu liên tục.

Sức mạnh của Đế Vương Môn cứ như vậy bị huỷ diệt ở trong tay lão ta, lão ta tuyệt đối không cam lòng!

Thái tử điện hạ thấy vậy cũng vô cùng lo lắng, hai thế gia lớn này sắp vùng lên rồi, nhưng rõ ràng chẳng có một ai khuyên can. Hộ Long Thần Vệ hoàng thất đều chết ở đâu hết rồi?

Nếu như chuyện này gây ra chấn động gì trong Hoàng Thành, thể diện của hoàng thất có còn hay không?

Chuyện này đúng là dưới chân thiên tử!

Mà từ xa, Phương Thu Bạch và Tư Mã Huy cũng nhìn thấy tất cả, mặc dù cũng kinh ngạc trước sức mạnh chiến đấu lúc này của Lạc gia, nhưng rốt cuộc toàn thân lại bất động, như thể đều đang chờ hai nhà cùng khai chiến.

Còn những người xem vây quanh đó đều rất nhanh nhẹn lui về phía xa, đợi đến khi khoảng cách đủ an toàn, vẻ mặt mới phấn khích nhìn về nơi này.

Một bên là gia tộc danh tiếng ngàn đời, một bên là bá chủ mới thăng cấp mấy năm gần đây. Trận chiến cao cấp giữa hai gia tộc này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích.

Rốt cuộc ai mới là thủ lĩnh của thế gia sau này, đứng đầu Bách gia, thật sự là khiến cho người ta phải mong chờ.

Không chỉ có những gia tộc bình thường kia, mà cả sáu gia tộc ngự hạ lớn còn lại cũng chăm chú nhìn về nơi này để theo dõi xem tình hình diễn biến như nào.

Sức mạnh chiến đấu thực sự của Lạc gia đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Nhưng cũng chính vì điều đó mà cuộc đấu giữa các gia tộc sau này sẽ càng trở nên khó đoán hơn. Cuối cùng ai mới là người chiến thắng thực sự? Nếu như lúc trước là chia ba chia bảy, Đế Vương Môn bảy phần, Lạc gia ba phần thì hiện giờ lại là mỗi bên năm phần!

Thực lực của Lạc gia thực sự đã khiến cho tất cả các thế lực có mặt ở đây đều phải kinh hãi…

Hai đồng tử đảo quanh, đột nhiên Lãnh Vô Thường nhìn về phía Trác Uyên, lạnh lùng cười nói: “Trác quản gia, ngươi làm như vậy thực sự được sao? Tình cảnh hôm nay, trong lòng ta và ngươi đều nên rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra! Với tâm cơ của mình, ngài sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đó chứ?”

“Chuyện đó…cũng chưa hẳn vậy!”

Lông mày Trác Uyên hơi nhướng lên, khóe miệng thoáng cong lên một cách khó hiểu, trong mắt loé lên tia sáng sâu thẳm khiến người nhìn không thể hiểu nổi: “Lãnh tiên sinh, lão tử vẫn khác so với ngươi và Gia Cát Trường Phong, chẳng bao giờ dùng đầu óc để làm việc. Có đôi khi hơi điên rồ cũng là chuyện bình thường. Điều này đáng ra ngài phải tự nhận ra mới đúng, ha ha ha…”

Khuôn mặt Lãnh Vô Thường không khỏi quắt lại, trong lòng thầm giận dữ.

Lão ta hiểu rõ rằng Trác Uyên đang ám chỉ Bách Gia Tranh Minh nên cố ý sắp đặt mọi chuyện để khiến cho Trác Uyên phải phát điên lên. Ngay lúc đó, quả thực Trác Uyên đã không màng đến đại cục, phát điên lên trả thù bốn người Hoàng Phổ Thanh Thiên.

Lúc ấy lão ta còn dương dương tự đắc, nhưng mà hiện giờ lại trở thành một trở ngại ngáng chân Trác Uyên, rốt cuộc lại khiến cho lão ta không tìm ra được điểm mấu chốt của Trác Uyên.

Đây gọi là kẻ kiêu ngạo sợ kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt sợ kẻ không sợ chết. Sẵn sàng róc thịt người, dám kéo cả Hoàng đế xuống ngựa!

Loại người không kiêng nể ai chút nào này một khi bắt đầu phát điên lại càng đáng sợ. Bởi vì tất cả mọi thứ trên thế gian đều không có bất cứ ràng buộc nào đối với hắn, thậm chí ngươi không thể biết được hắn có thể làm ra những chuyện điên rồ như thế nào.

Giờ khắc này, Trác Uyên chính là người như vậy.

Nếu như hắn vẫn còn nhớ mối thù ở Bách Gia Tranh Minh, nói không chừng sẽ thật sự làm ra loại chuyện cá chết lưới rách và cả hai nhà sẽ đều phải chết. Đến lúc đó một gia tộc mới thăng cấp như Lạc gia, mất cũng mất rồi. Nhưng mà Đế Vương Môn bọn họ tích cóp ngàn năm, nếu mất như thế hoặc bị đánh cho suy tàn, vậy thì cũng uổng quá rồi.

Advertisement
';
Advertisement