Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Quỷ Lanh Lợi suy nghĩ một hồi, nói: “Đúng rồi, ngươi chuẩn bị đánh vào mặt ta!"

Bụp!

Vừa dứt câu, Quỷ Hung Ác không nói hai lời, đấm lên mũi Quỷ Lanh Lợi một đấm, cười to lên: "Ha ha ha... Ta cũng vừa mới nhớ ra, lão tử đang định đánh vào mặt ngươi!"

Quỷ Lanh Lợi không cam lòng, lập tức trả lại một đấm, đánh mạnh lên đầu Quỷ Hung Ác. Kết quả là, bốn người lại đánh nhau lần nữa, vô cùng náo nhiệt.

Thế nhưng vào đúng lúc này, thanh âm uy nghiêm của Trác Uyên đột nhiên vang vọng khắp toàn bộ núi Hắc Phong: "Tất cả trưởng lão đến rừng Mê Vụ!"

Trác quản gia muốn xuất quan!

Không khỏi giật mình, Tuyết Thanh Kiến và Cừu Viêm Hải liếc nhìn nhau, vội vàng chạy về phía rừng Mê Vụ. Nghiêm Tùng cũng gấp rút chạy từ trong đan phòng ra, lăng không bay về phía rừng rậm.

Ma Sách Tứ Quỷ ngay lập tức ngừng đánh nhau, cũng nhanh chân chạy về rừng Mê Vụ tập hợp.

Chỉ chốc lát sau, tất cả trưởng lão còn lại của Lạc gia đã đi đến trước khu rừng rậm. Trác Uyên khoan thai đi ra từ màn sương mù đỏ ngòm như máu, nhìn đám người một lượt, khẽ gật đầu ra hiệu.

Mà các vị trưởng lão nhìn thấy cánh tay phải Trác Uyên chẳng những khôi phục như ban đầu, mà đến cả tu vi cũng đã tăng lên tới Thiên Huyền cảnh tầng ba, không khỏi âm thầm lấy làm lạ.

Mới chỉ vẻn vẹn có một tháng mà thôi, Trác Uyên đã chạy như bay một mạch từ Đoán Cốt cảnh tầng chín lên đến Thiên Huyền cảnh tầng ba, tốc độ tu luyện này không khác gì cưỡi hỏa tiễn vọt lên trời!

Quái vật!

Trong lòng mọi người không nhịn được thầm than, so với hắn, Hoàng Phổ Thanh Thiên quả thực là tiểu vu gặp đại vu.

Trác Uyên đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng mọi người, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ: "Ta bế quan bao lâu rồi?"

"Hơn một tháng!" Nghiêm Tùng lập tức khom người đáp.

Khẽ gật đầu, Trác Uyên hài lòng nói: "Rất tốt, vừa rồi ta đã phái ma vật đi dò xét trạng thái của mọi người. Một tháng qua, tất cả mọi người làm việc không tệ, làm tròn phận sự!"

"Cái gì, người vừa mới bay qua trước mặt chúng ta là do ngươi phái tới?" Trong lòng Tuyết Thanh Kiến không khỏi bất ngờ, hoảng sợ hô lên. Bà ta nhìn về phía Trác Uyên, không tưởng tượng nổi nói: "Ma vật kia của ngươi rốt cuộc là thứ gì, sao tốc độ lại nhanh như vậy?"

"Ha ha ha... Thủ đoạn của ta còn nhiều lắm, từ từ về sau các ngươi sẽ rõ!"

Trác Uyên bất giác cười thần bí, cũng không nói rõ, nhưng điều đó lại làm cho tất cả mọi người càng thêm kiêng kị trong lòng. Vị Trác quản gia này rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, chuẩn bị hại người đây? Thật là đáng sợ!

Cho dù là người một nhà, còn là cao thủ Thần Chiếu, nhưng ở trước mặt Trác Uyên bọn họ lại như mèo con nhìn thấy lão hổ, nơm nớp lo sợ.

"Theo quan sát của ta lúc nãy, biểu hiện của tất cả mọi người không tệ. Tuyết trưởng lão và Cừu trưởng lão rất có tính cảnh giác. Nghiêm trưởng lão chỉ là Thiên Huyền cảnh đỉnh phong, chưa bước vào Thần Chiếu cảnh, không phát hiện ra cũng không sao, vẫn rất cần cù chăm chỉ làm việc trong phòng luyện đan. Chỉ là... Ma Sách Tứ Quỷ, bốn tên tiểu quỷ các ngươi đã làm gì, hửm?"

Trác Uyên vẫn liên tục mỉm cười đột nhiên biến sắc, hung dữ nhìn về phía bốn tiểu gia hỏa kia, giận giữ hỏi: "Lão tử để các ngươi trông coi trận, các ngươi chẳng những không làm, lại còn quay ra đánh nhau. Nói đi, lão tử nên trừng phạt tội tự ý rời khỏi vị trí của cả đám các ngươi thế nào đây?"

Thân thể bốn tiểu quỷ không khỏi rùng mình một cái, vô thức liếc nhìn nhau, bẹp miệng, trên mặt đều là đau khổ.

"Ôi... Trác quản gia, chỉ cần ngài đừng dùng huyết tằm, trừng phạt kiểu gì chúng ta cũng nguyện ý nhận! Hay là… Ngài đánh chúng ta một trận đi!" Hai mắt Quỷ Lanh Lợi đảo một vòng, cầu khẩn nói.

Lông mày Trác Uyên bất giác nhướng lên một cái, cười lạnh thành tiếng: "Các ngươi cảm thấy bị ta đánh không đau không ngứa đúng không? Được lắm, cứ theo ngươi nói, lão tử đánh các ngươi một trận là được!"

Lời vừa nói ra, cả đám Ma Sách Tứ Quỷ không khỏi vui mừng khôn xiết.

Hiện tại Trác Uyên chẳng qua chỉ là tu giả Thiên Huyền cảnh tầng ba mà thôi, trong khi đó bốn người bọn họ đã là Thần Chiếu cảnh tầng sáu rồi. Nếu không sử dụng huyết tằm kia, Trác Uyên không phải đối thủ của bọn họ!

Cho dù đứng ở chỗ này để Trác Uyên đánh, đoán chừng cuối cùng cũng là tay Trác Uyên đau!

Nghĩ tới đây, bốn người lần nữa nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều bất giác lộ ra nụ cười gian khi đạt được âm mưu.

Trác Uyên cũng không để ý, chỉ lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ như vậy. Tiếp đó, hắn duỗi hai cánh tay ra, nói: "Các ngươi thấy ta nên dùng tay trái đánh các ngươi, hay là dùng tay phải đánh các ngươi đây?"

"Ha ha ha... Tùy ý ngài!" Quỷ Hung Ác cười lớn một tiếng, khoát tay áo từ chối cho ý kiến.

Trác Uyên không khỏi cười tà dị một tiếng, đưa tay trái ra, lẩm bẩm trong miệng: "Thế thì dùng tay trái vậy, tránh cho đánh chết các ngươi, uổng phí cơm các ngươi ăn ở Lạc gia năm năm nay!"

Hóa hình!

Trác Uyên hơi híp mắt, hét thầm trong lòng...

Advertisement
';
Advertisement