Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thi thể Giản Phàm đã cứng ngắc, nhưng vẫn còn giữ rõ ràng ánh mắt hoảng sợ, làm cho những ai thấy thi thể hắn đều cảm thấy phát lạnh, rốt cuộc là người nào mới có thể làm cho lão ma đầu ngang dọc đại lục chết với tâm trạng như này.

"Sao. . . Làm sao có thể? Ngốc Ưng Giản Phàm vậy mà lại chết, người nào. . . là người nào giết?" Long Cửu cả kinh lắp bắp hỏi.

Trác Phàm xùy cười nói: "Thi thể là do ta lấy ra, giết hắn còn có thể là ai?"

Tất cả mọi người khó tin nhìn về phía Trác Phàm. Tuy ngay từ đầu bọn họ đã đoán được, nhưng bọn họ vẫn khó mà tin được, lão ma đầu sẽ chết dưới tay một tiểu quỷ Tụ Khí cảnh.

Hắn là người có thể đào thoát khi bị tam đại trưởng lão Tiềm Long Các liên thủ truy kích đó!

"Ta biết cửu ca có oán thù sâu nặng với lão nhân này, mà ta lại vừa hay gặp phải, nên thuận tiện làm thịt." Trác Phàm cười nhạt nói, "Cửu ca, ngươi sẽ không trách ta xen vào việc của người khác chứ?"

"Sao. . . Làm sao lại như vậy?" Long Cửu thở hồng hộc, hai mắt dần dần đỏ bừng, tức giận nói: "Lão quỷ này hủy Thần Nhãn của ta, hại cả đời lão phu mất hết thể diện. Lão phu hận không thể uống máu, cắn thịt, đào tổ phần nhà hắn, sao lại trách huynh đệ chứ."

"Trác huynh đệ." Đột nhiên, Long Cửu quay người về phía Trác Phàm, trịnh trọng ôm quyền: "Từ nay sau khi, lão phu sẽ coi ngươi làm thân huynh đệ mà đối đãi. Nếu có chỗ cần cửu ca, ngươi cứ việc nói, đừng ngại."

"Aizz, cửu ca khách khí, huynh đệ ta chỉ là tiện tay mà thôi." Trác Phàm cười khoát tay, làm động tới vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Long Cửu vội vàng đến gần hỏi han: "Huynh đệ đừng động đậy mạnh, cửu ca có tam phẩm liệu thương đan, ngươi ăn vào, trong vòng ba ngày nhất định khỏi hẳn."

Nói rồi, Long Cửu lấy ra mấy cái bình nhỏ. Trác Phàm không cần nhìn, cứ thu hết đã.

Nhìn Long Cửu lo lắng như thế, hai vị trưởng lão còn lại cũng đều nhìn Trác Phàm không chuyển mắt, trong mắt đều là vẻ kinh dị. Long Quỳ quyệt miệng, khó chịu như vừa phải uống một can dấm.

Bọn họ dẫn đội tiêu diệt một nhóm người U Minh Cốc, là lập đại công. Ba vị trưởng lão mừng rỡ như điên, rất là tán thưởng, nhưng so với Trác Phàm liên giết U Minh Cốc hai trưởng lão, chút công lao này của bọn họ quả thực như đom đóm tranh huy với hạo nguyệt, quá không đáng nhắc đến.

"Hừ, Trác Phàm không biết là dùng thủ đoạn gì, gặp được cái vận khí db gì mới lấy được đầu hai tên kia. Tụ Khí cảnh sao có thể giết được Thiên Huyền cảnh!" Long Quỳ không phục ngoác miệng lẩm bẩm nói.

Tam trưởng lão quay đầu lạnh lùng nhìn Long Quỳ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, cùng ngũ trưởng lão nhìn nhau, cả hai người đều thở dài.

Trác Phàm cười lạnh lẽo, lớn tiếng nói: "Trác Phàm ta đúng là bởi vì vận khí, mới gặp phải tên trưởng lão mất một tay, mới lấy được đầu hắn. Nhưng mà, không phải may mắn, mà chính là đen đủi. Nếu không phải lúc đó bởi vì lão tử giết một tên cao thủ Thiên Huyền, dẫn đến nguyên lực khô kiệt, sao lại bị Giản trưởng lão chỉ còn một cánh tay làm cho trọng thương?"

"Nếu là bình thường, muốn giết lão già kia, còn không phải dễ như trở bàn tay? Aizz, tối hôm qua vận khí thực sự quá kém. Không giống một số người, mang một đám người ra ngoài, có vận khí hay không cũng không đáng kể, về an toàn tất nhiên chẳng cần lo lắng. . ." Trác Phàm lắc đầu thở dài, làm cho Long Quỳ tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Ngươi. . ."


Lôi Vũ Đình thì không nhịn được mà bật cười ra tiếng.

Chuyện tối hôm qua, nàng rõ ràng nhất, Trác Phàm quả thực rất lợi hại, có thể tính kế đến mỗi một chiêu mỗi một thức cùng mỗi lần tâm lý biến hóa của lão đầu kia, nhưng mà còn không lợi hại đến mức có thể tùy thời đơn đấu với đối phương. Trác Phàm nói như thế, rõ ràng là muốn cố ý nhục nhã Long Quỳ.

Lão tử còn mạnh hơn ngươi, lão tử tài giỏi hơn ngươi, công lao của lão tử lớn hơn ngươi, mà lại đều do một mình lão tử tạo dựng. Ngươi thì sao, ngươi cắn ta đê. . .

Hiểu rõ điểm này, ba vị trưởng lão không khỏi mỉm cười lắc đầu.



Bọn họ đương nhiên hiểu, Trác Phàm có thể giết chết Thiên Huyền cảnh, tất nhiên đã dùng thủ đoạn không tầm thường, chứ không phải như nói khoác kiểu cản giết người, phật cản giết phật.

Nhưng dù vậy, có thể trong vòng một đêm liên sát hai tên cường giả Thiên Huyền, cũng đã đầy đủ để bọn họ kinh hãi.

"Lão cửu, ngươi ở lại đây chăm sóc Trác huynh đệ, đồng thời cho mấy trăm tên hộ vệ đóng giữ tiểu viện, ta và lão ngũ đi về truyền tin cho tổng bộ trước."

Long Cửu vui vẻ gật đầu, Long Quỳ và Long Kiệt thì đều sững sờ, sao ngay cả tam trưởng lão cũng xưng hô Trác Phàm là huynh đệ?

Trác Phàm cũng rất thông minh sửa: "Tam ca, ngũ ca đi thong thả a."

Tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão không khỏi lảo đảo cả người, hai người nhìn nhau, đều dở khóc dở cười lắc đầu.

Lão cửu nói không sai, năng lực lớn nhất của tiểu tử này là thuận cán leo lên trên.

Sau khi tam trưởng lão và ngũ trưởng lão rời đi, Long Cửu và mọi người dìu Trác Phàm trở về phòng, Long Quỳ và Long Kiệt thì nhận lệnh chỉ huy hộ vệ đến thủ tiểu viện.

Ngồi đến trên giường, Trác Phàm thở dài một hơi, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc lên, nhìn mọi người: "Các ngươi đều ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với cửu ca."

Mọi người nhìn nhau, rồi gật đầu, thức thời rời đi.

"Cửu ca, ta có một lễ vật cho ngươi."

"Lễ vật?" Long Cửu nhíu mày lại, rồi không khỏi bật cười: "Huynh đệ, không phải cửu ca xem thường ngươi, chỉ là bây giờ Lạc gia có thể xuất ra thứ gì ra dáng? Chẳng lẽ. . . Chỗ ngươi còn có Thượng Cổ trận thức đồ?"

Nghĩ tới đây, trong mắt Long Cửu đột nhiên tỏa ra ánh sao.

Trác Phàm xùy cười, lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ hay lắm, ngươi tưởng Thượng Cổ trận thức đồ là rau cải hay sao. Có điều, món lễ vật này, tin tưởng ngươi sẽ thích."

Nói rồi, Trác Phàm bắt đầu lục túi.

Long Cửu khẽ cau mày, không rõ ràng cho lắm, rồi khi Trác Phàm mở túi ra, từ trong liền vang lên tiếng kêu, một con quạ đen bay ra ngoài, đáp lên đầu vai hắn.

"Đây là. . . Thôn Phệ Quỷ Nha của lão già kia?"

"Không sai." Trác Phàm gật đầu nói: "Từ khi lão đầu kia chết, ma vật này chính là vật vô chủ. Cửu ca ngươi mang nó về thuần dưỡng, tin tưởng không bao lâu sau, nó sẽ trở thành Linh Sủng của ngươi, thủ hộ bên cạnh ngươi."

Nhìn Thôn Phệ Quỷ Nha hiện ra kim đồng màu tím, Long Cửu tất nhiên hiểu ý hắn, trong mắt bất giác nổi lên từng tia lệ quang.

Thần Nhãn Long Cửu hắn từ khi bị đoạt Thần Nhãn, liền có tiếng mà không có miếng. Sau này có con quạ này làm bạn, cũng coi là tìm về được Thần Nhãn.

"Huynh đệ, cảm ơn, ngươi có lòng rồi." Long Cửu nghẹn ngào nói.

Trác Phàm âm thầm gật đầu, rồi nói: "Cửu ca, tiểu đệ có một việc luôn không hiểu, ngươi đã có thể luyện thành tử lôi Kim nhãn, vì sao không thể luyện thêm?"



"Aizz, huynh đệ có chỗ không biết, Thần Nhãn của lão phu là vì duyên tế mà có, mất đi sẽ không tìm về được." Long Cửu thở dài lắc đầu, rồi hồi tưởng lại chuyện trước kia.

"Thần Nhãn này không phải là pháp môn của Tiềm Long Các, mà là trong lúc vô tình lão phu có được khi ra ngoài."

Bây giờ Long Cửu đã coi Trác Phàm thành người mình, cho nên bí mật mà hắn chôn giấu nơi đáy lòng nay lần thứ nhất nói ra với người khác: "Huynh đệ, ngươi biết tam đại hiểm địa của đại lục không?"

Trác Phàm lắc đầu, Long Cửu cười nói: "Vậy để Cửu ca nói cho ngươi, trên khối đại lục này, chỗ nào cũng có thể đi, chỉ có ba nơi tuyệt đối không nên bước vào, vô luận thực lực ngươi mạnh tới cỡ nào."

Nhìn ánh mắt Long Cửu, Trác Phàm trịnh trọng gật đầu, nhưng lại không để trong lòng.

"Tam đại hiểm địa, thứ tự là Lạc Lôi Hạp, Băng Ngọc sơn và Thiên viêm động!"

Long Cửu chợt cười to lên: "Nhưng cũng không sao, dù ngươi có muốn đi, chỉ sợ cũng không tìm thấy, trừ phi vận khí của ngươi quá tốt."

"Vì sao lại nói vậy?" Trác Phàm vội vàng nói.

"Bởi vì ba nơi này đều tùy cơ xuất hiện. Có lẽ hôm nay xuất hiện ở phía Đông, ngày mai lại chạy tới phía Tây. Mà nơi chúng xuất hiện, bình thường sẽ cuốn lên một trận vòi rồng, ai dính vào cũng không trốn thoát, người bị cuốn vào cũng thường là không thể ra ngoài được nữa."

Đó nhất định là kết giới do cao nhân bố trí, không thông trận quyết mới không tìm thấy cửa ra vào. Trác Phàm thầm nghĩ, rồi hỏi: "Vậy ngươi thoát ra như nào?"

"Huynh đệ, ngươi quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Không sai, lão phu thuở thiếu thời liền trùng hợp gặp phải Lạc Lôi Hạp."

"Lúc đó lão phu bị vòi rồng cuốn vào, ùn ùn kéo đến nơi chỗ nào cũng thấy tử lôi, cao thủ xung quanh lão phu cứ ai bị tử lôi đánh trúng, đều biến thành tro bụi. Bây giờ nghĩ lại khi đó, lão phu đều cảm thấy đổ mồ hôi lạnh. Thế nhưng sau khi tử lôi đánh trúng mắt lão phu, lão phu thế mà không có việc gì, chỉ là ánh mắt đau đớn dị thường, giống như bị lửa thiêu."

Trác Phàm gật đầu, hoàn toàn hiểu xảy ra chuyện gì.

Cửu U Bí Lục có ghi chép, Tử Lôi Kim Nhãn của Thiên Đế được luyện thành từ trong ánh mắt, vạn vật thiên hạ đều có thể bị chôn vùi bên trong đồng tử, nhưng chỉ có mắt là ngoại lệ.

"Lúc đó, có lẽ là do bản năng cầu sinh." Long Cửu tiếp tục nhớ lại nói: "Lão phu sử xuất toàn lực, đánh lung tung bốn phía, dù biết rõ uy lực của tử lôi, lại vẫn cứ muốn chống lại tử lôi. Lúc này, trong tai đột nhiên vang lên tiếng của một người nam nhân. Người kia đọc từng đoạn khẩu quyết, ta mơ hồ vận công theo nó, kết quả là trong mắt ta sinh ra tử lôi."

"Sau đó, có lẽ là bởi vì đã luyện thành, những tử lôi kia không công kích ta nữa. Cuối cùng chỉ có một mình ta sống sót, còn nhân họa đắc phúc luyện thành tử lôi Kim Nhãn. Chỉ là bởi vì lúc đó trong lúc bối rối, nhớ không rõ khẩu quyết, ngày sau muốn luyện thì đã không thể."

Nói đến đây, Long Cửu thổn thức, Trác Phàm gật đầu, dường như đã hiểu điểu gì.

Lạc Lôi hạp này tuyệt đối là di tích do Thiên Đế lưu lại, bên trong khẳng định có công pháp tu luyện của Thiên Đế, lão tử nhất định phải tìm tới đó. Có công pháp của Thiên Đế, lại thêm Cửu U Bí Lục của Cửu U Ma Đế, hai đại truyền thừa của Tam Đế mạnh nhất Thượng Cổ đã về tay, thiên hạ còn ai là đối thủcủa lão tử?

Lần này đoạt xá trọng sinh, không lỗ, không lỗ!

Ai có thể ngờ, di tích của cao thủ Đế cấp lại xuất hiện ở Phàm giai, ha ha ha. . .

Trác Phàm thật muốn cất tiếng cười to, nhưng thấy có Long Cửu, cũng chỉ có thể cố nhịn. . .
Advertisement
';
Advertisement