Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Sau một đêm Trác Uyên phân tích tình hình, tất nhiên toàn bộ cao tầng Lạc gia đều hiểu được sau này nên cư xử như thế nào. Nhất là Lạc Minh Viễn, tuy rằng rất đau lòng, nhưng ánh sáng trong mắt cũng dần trở nên kiên định.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhân mã Bách gia dần dần rút lui khỏi thành Vân Long.

Bách Gia Tranh Minh lần này, tuy rằng bọn họ đã dự đoán được vô cùng khốc liệt, nhưng cũng không hề nghĩ đến việc, nghìn năm qua thực sự có một gia tộc có thể từ tầng lớp thấp nhất giết ngược đến tầng cao nhất, đặt song song với Thất Thế Gia.

Sau khi các gia tộc trở về địa bàn của mình, Lạc gia giống như một truyền thuyết truyền khắp Đế Quốc Thiên Vũ.

Lạc gia, Hoa Vũ Lâu và Tiềm Long Các chờ các gia tộc khác đi ra khỏi thành, ôm quyền rời đi. Sự chuẩn bị của Lạc gia đã thu được thành quả, chính thức bước lên sân khấu khốc liệt của Đế Quốc Thiên Vũ, đối đầu trực tiếp với các thế lực lớn.

Hoa Vũ Lâu, Tiềm Long Các tất nhiên cũng phải mời những cung phụng trong gia tộc, kề vai chiến đấu cùng Lạc gia. Nếu như đã leo lên con thuyền này của Trác Uyên, bọn họ chỉ có thể đi theo hết cả một đường này, nếu không Lạc gia xong đời, Đế Vương Môn tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Bọn họ… Đã không còn đường lui.

Nếu không thì trong trường hợp Trác Uyên có thể là người mà hoàng thất đang nhắn đến, làm sao bọn họ có lại có thể điên cuồng đi theo Trác Uyên? Chỉ có thể nói, bọn họ và Trác Uyên đều là châu chấu đi trên cùng một sợi dây, một người quang vinh thì tất cả mọi người đều quang vinh, một người bị tổn hại thì tất cả mọi người đều bị tổn hại, ai cũng không thể tách rời.

Độc Cô Chiến Thiên vỗ bả vai Lạc Minh Viễn, vẻ mặt nghiêm túc, tiễn đưa hắn: “Minh Viễn, ngươi thật sự phải quay trở lại gia tộc, không ra trận giết địch cùng với nghĩa phụ?”

“Nghĩa phụ quang minh, bên cạnh nghĩa phụ còn có bốn vị huynh trưởng tương trợ, nhưng Minh Viễn là con trai độc nhất của Lạc gia, về lý nên cùng tiến cùng lui với gia tộc, mong nghĩa phụ thứ lỗi.” Lạc Minh Viễn cúi đầu trịnh trọng nói.

Độc Cô Chiến Thiên thở dài, hiểu rõ gật đầu: “Được, Minh Viễn, ngươi đã trưởng thành, biết suy nghĩ, không hổ là người do lão phu dưỡng thành…”

“Nghĩa phụ…” Độc Cô Chiến Thiên còn chưa nói dứt lời, Lạc Minh Viễn đã chần chừ ngắt lời: “Cảm tạ nghĩa phụ đã dạy ta năm năm, nhưng nếu như sau này hai người phụ tử chúng ta phải dùng đao kiếm để đối mặt nhau, mong nghĩa phụ không cần nương tay, con cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Thiên Vũ Tứ Hổ ngạc nhiên hoảng sợ nhìn thoáng qua nhau, đều không hiểu chuyện gì. Vì sao tiểu đệ lại đột nhiên nói ra những lời tuyệt tình như vậy?

Chỉ có hai mắt Độc Cô Chiến Thiên hơi co rút lại, thở dài, hiểu được mọi chuyện: “Xem ra, ngươi đã biết thế cục bây giờ, chắc là do tên tiểu tử cáo già kia. Tuy nhiên, hắn là hắn, ngươi là ngươi, chỉ cần Lạc gia và hắn…”

“Nghĩa phụ, không có hắn thì cũng không có Lạc gia chúng ta bây giờ, không có duyên tình phụ tử chúng ta hôm nay. Ngài luôn luôn dạy ta phải biết trung nghĩa, sao con lại có thể làm ra những chuyện bội bạc, qua sông chặt cầu? Hơn nữa, hắn là trụ cột của Lạc gia. Quân tử thì không chặt đứt phe cánh của mình, sao con lại có thể làm một tráng sĩ ngu xuẩn tự chặt đứt cánh tay mình?”

Nhìn kỹ hắn, Độc Cô Chiến Thiên trịnh trọng gật đầu, cười to: “Ha ha ha… Không hổ là nghĩa tử của Độc Cô Chiến Thiên ta, quả nhiên là một người trung nghĩa song toàn. Mặc dù sau này chúng ta có thể sẽ gặp lại nhau trên chiến trường, ngươi vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của lão phu.”

Nói xong, Độc Cô Chiến Thiên cười, xoay người rời đi: “Minh Viễn, tuy rằng chúng ta đi trên hai con đường hoàn toàn đối lập, nhưng tình phụ tử vĩnh viễn không thay đổi.”

“Nghĩa phụ… Bảo trọng.”

Bùm một tiếng, nhìn thấy thân hình cao lớn phía trước, Lạc Minh Viễn quỳ rạp xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái.

Thiên Vũ Tứ Hổ ngây người, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao đột nhiên mỗi người lại đi một ngả?

Ở một nơi khác, trước khi đi, Sở Khuynh Thành gọi Lạc Minh Ngọc vào một góc hẻo lánh, cười nói: “Lạc Đại tiểu thư, về sau Trác Uyên phải dựa vào ngươi chiếu cố.”

“Hắn vốn dựa vào ta chiếu cố, chẳng lẽ lại dựa vào ngươi?” Lạc Minh Ngọc nhíu mày, bĩu môi nhỏ, có chút địch ý với Sở Khuynh Thành.

Tuy không biết Sở Khuynh Thành đã là cách nào để khuyên nhủ Trác Uyên, làm cho hắn trở lại bình thường, nàng rất biết ơn. Nhưng chuyện nam nhân, nàng không thể nhường nhịn.

Sở Khuynh Thành mỉm cười, gật đầu nói: “Ý của ta là mong sau này ngươi chiếu cố Trác Uyên thật tốt, khiến cho hắn hiểu được rằng trên đời này hắn không hề cô độc.”

Nói xong, Sở Khuynh Thành nhét Nhẫn Lôi Linh vào trong tay nàng, sau đó xoay người rời đi.

Lạc Minh Ngọc thấy vậy, kinh ngạc, đây không phải là Nhẫn Lôi Linh trên tay Trác Uyên hay sao, sao lại rơi vào trong tay nàng ấy?

Nàng biết, tổng cộng Trác Uyên có ba chiếc nhẫn, hai chiếc còn lại trong tay Tạ Thiên Dương và Tiết Ngưng Hương, chẳng lẽ hắn còn có chiếc thứ tư, đưa cho Sở Khuynh Thành?

Nhưng tại sao những người này có, còn nàng lại không có?

Nghĩ đến đây, Lạc Minh Ngọc lại buồn bực, vội vàng chạy đến trước mặt Trác Uyên, đưa Nhẫn Lôi Linh ra trước mặt hắn, hờn giận nói: “Trác Uyên, ngươi có ý gì, gặp ai cũng tặng lễ vật, sao ta lại không có?”

“Ngươi lấy nhẫn này từ chỗ nào?” Trác Uyên nhíu mày, lạnh lùng nói.

Lạc Minh Ngọc ngạc nhiên, sợ hãi lập tức hạ giọng xuống, lý nhí như con mèo nhỏ: “Vừa nãy… Sở Lâu chủ đưa cho ta, còn bảo ta chiếu cố…”

“Vứt đi.”

Trác Uyên không kiên nhẫn lắng nghe, khoát tay nói: “Ngưng Nhi và Tạ Thiên Dương muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, hai chiếc nhẫn này không cần phải giữ.”

Dứt lời, Trác Uyên xoay người tập hợp mọi người Lạc gia xuất phát, Bàng thống lĩnh cũng vội vàng đi đến bên cạnh Lạc Minh Ngọc, hộ vệ cho nàng.

Cả người chấn động, cuối cùng lúc này Lạc Minh Ngọc cũng hiểu được ý tứ của Sở Khuynh Thành.

Advertisement
';
Advertisement