Đúng lúc này, hai người kia đã chậm rãi mở mắt, đứng phắtt lên. Thế nhưng khi bọn họ nhìn về phía Lệ Kinh Thiên, lại đều cực kì sửng sốt.
Làm sao Lệ Kinh Thiên chẳng những không có mảy may sát khí, ngay cả tiểu quỷ kia cũng bình yên vô sự?
Bọn họ còn nhớ, trước khi bọn họ nhắm mắt tĩnh tâm luyện hóa dược lực, tiểu quỷ kia bị Lệ Kinh Thiên cho ăn một chưởng a!
Trác Phàm thấy hai người mở mắt liền chậm rãi tiến lên, cúi người hành lễ, mỉm cười nói: "Hai vị tiền bối, một lần nữa tự giới thiệu mình. Ta không phải là công tử Đế Vương Môn gì cả, mà chính là quản gia Lạc gia, Trác Phàm. Nay đặc biệt phụng mệnh gia chủ nhà ta, mời hai vị tiền bối vào làm trưởng lão Lạc gia, thỉnh hai vị tiền bối nể mặt!"
Hai người bất giác giật mình, liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Lệ Kinh Thiên. Thấy hắn cũng gật đầu, còn cười to lên: "Ha ha ha. . . Không sai, lão phu từ lâu đã không phải cung phụng Đế Vương Môn, mà đã trở thành trưởng lão Lạc gia. Nghĩ đến hai vị thực lực mạnh mẽ, lại không thuộc về bất luận một thế lực nào, cho nên đặc biệt tới mời!"
Nghe được lời này, hai người không khỏi nghiêm mặt, trong lòng chấn kinh.
Lạc gia đến cùng có lai lịch gì, lại có thể để cao thủ cỡ Lệ Kinh Thiên bỏ cả Đế Vương Môn. Đây không chỉ có là đánh mặt Đế Vương Môn, mà còn là nạy góc tường Đế Vương Môn a!
Dù vậy, Đế Vương Môn thế mà còn bất động thanh sắc. Nếu không, bọn họ cũng không có khả năng rảnh rỗi đến mời chào bọn họ. Nói như thế, Lạc gia đến cùng là thần thánh phương nào a, ngay cả Đế Vương Môn cũng không dám nổi xung đột!
Trong lòng tuy kinh hãi, nhưng hai người vẫn ngoan cường lắc đầu. Tuyết Thanh Kiến còn ười nói: "Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ mặc dù từng nói muốn thu ngươi, nhưng lại không nói muốn ngươi chiếm hữu ta a?"
"Đúng, không sai, có thể chiếm được lão thái bà này, chỉ có lão phu, ha ha ha. . ."
Cừu Viêm Hải chẳng biết xấu hổ cười to lên, Tuyết Thanh Kiến hơi đỏ mặt, hung ác lườm hắn.
Trác Phàm sờ mũi, mỉm cười: "Không sao, con người ta cưumột ưu điểm, cũng không thích miễn cưỡng người khác. Nhưng cũng có một khuyết điểm mà ngay cả chính ta đều rất chán ghét, chính là thứ mà lão tử nhìn trúng, thì nhất định phải tới tay, nếu không thì hủy nó, người nào cũng đừng hòng chiếm được!"
Rồi Trác Phàm đột nhiên nghiêm mặt, trước khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đã hạ ấn quyết. Ngay lập tức, hai tiếng kêu gào vang lên, trên đầu Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải xuất hiện một đạo huyết mang, cả hai thống khổ ngã trên mặt đất. Hai con linh thú thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng vẫy lấy phi về phía Trác Phàm.
Nguyên lai tên tiểu quỷ này mới là nhân vật đáng sợ nhất a, thế mà ẩn tàng sâu như vậy!
Trác Phàm không chút sợ hãi, lạnh lùng liếc bọn chúng, thản nhiên nói: "Hai con súc sinh, thức thời thì đứng yên cho lão tử, nếu không thì đợi nhặt xác cho chủ nhân các ngươi đi."
Dứt lời, trong mắt Trác Phàm đột nhiên lóe ra một đạo sát ý, ấn quyết trong tay lại biến, hai người kia liền phun máu. Máu còn tiếp tục chảy ra cuồn cuộn như suối.
Hai con linh thú thấy vậy lại càng kinh hãi, liền không còn dám động đậy, ngây ra như phỗng. Chỉ còn đôi song đồng đầy vẻ cầu khẩn, tội nghiệp nhìn Trác Phàm, như thể đang cầu xin.
Lệ Kinh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm thủ đoạn độc ác, đừng nói là người, chính là linh thú cũng có thể trị cho ngoan ngoãn, thật là đáng sợ.
Không có để ý hai con linh thú, Trác Phàm chậm rãi đi đến gần hai người, nhếch miệng cười nói: "Hai vị tiền bối, các ngươi hà tất phải như vậy? Ta chỉ muốn các ngươi đáp ứng gia nhập Lạc gia chúng ta. . ."
"Ngươi. . . Ngươi đến cùng đã làm gì chúng ta?"
Cừu Viêm Hải lớn tiếng quát.
Trác Phàm giải thích cho bọn họ về huyết tằm, cuối cùng cười nói: "Được rồi, hỏi các ngươi một câu cuối, hàng hay không hàng?".
"Sĩ khả sát bất khả nhục, chúng ta tuyệt không hàng!"
Hai người cùng kêu lên.
Trác Phàm thở dài, hảo ngôn khuyên bảo: "Ta chỉ là mời hai vị vào Lạc gia ta làm trưởng lão, lại không có ý làm nhục hai vị. Không tin, các ngươi hỏi Lệ lão, bình thường ta đối xử với hắn như thế nào?"
"Trác quản gia luôn luôn chiêu hiền đãi sĩ đối với chúng ta, tôn trọng có thừa!"
Lệ Kinh Thiên lập tức thức thời lớn tiếng nói, nhưng tận đáy lòng lại không ngừng oán thầm :v.
Hắn hiện tại còn nhớ rõ, lúc trước hắn cùng Nghiêm Tùng phát tiết sự khó chịu, Trác Phàm liền nổi giận. Sau cùng Lạc Vân Thường cầu tình, hai người quỳ xuống bồi tội, mới tiêu tan lửa giận. Nghĩ tới đây, Lệ Kinh Thiên thương hại nhìn hai người. Làm trưởng lão Lạc gia, đại khái là trưởng lão khổ cực nhất trên đời này, bởi vì ngươi chẳng những phải nhìn sắc mặt gia chủ, còn kinh khủng hơn là phải nhìn sắc mặt quản gia. Mà hơn nữa là, ngươi thà nhìn sắc mặt gia chủ chứ chắc chắn là không muốn thấy tên quản gia kia điên lên.