"Tỷ tỷ, người thật đẹp!"
Trác Phàm si mê nhìn nữ tử kia, cực kì chân tâm tán dương.
Nữ tử kia sáng mắt lên, vui vẻ xoa xoa gương mặt Trác Phàm, cười nói: "Tiểu quỷ, miệng ngươi thật ngọt mà!
Tuy tỷ tỷ không thích đám người Đế Vương Môn, nhưng ngươi là ngoại lệ nha!"
Trác Phàm gật gật đầu, cười khẽ, chỉ Cừu Viêm Hải nói: "Tỷ tỷ, tỷ là cháu gái hắn hả, thế nhưng sao trông lại không giống nhau!
Hắn xấu như vậy, sao có thể sinh ra cháu gái xinh đẹp như hoa như tỷ vậy?"
Nữ tử kia mặt tươi cười như hoa, càng mừng rỡ ra mặt, cười nói: "Tiểu quỷ, tỷ tỷ thật sự thật yêu ngươi a, ôi ôi ôi. . ."
Cừu Viêm Hải hung tợn trừng Trác Phàm, mắng to lên: "Tiểu quỷ ngươi mù rồi sao? Lão thái bà này trăm tuổi rồi, coi như dùng tu vi bảo trì lại dung nhan, nhưng khí chất toàn thân nào có nửa phần bộ dáng thiếu nữ, ngươi, cả một đời chưa từng thấy nữ nhân à?"
"Hử?"
Trác Phàm còn chưa đáp lời, nữ tử kia đã nhướng mày, nhìn hằm hằm hắn: "Lão bất tử, lão nương có chỗ nào không giống tiểu cô nương, muốn ăn đánh hả?"
"Hừ, ngươi xem ngươi, cả ngày tự xưng lão nương, còn nghĩ mình là tiểu cô nương? Lớn tuổi rồi, còn không biết xấu hổ như thế!"
Cừu Viêm Hải bĩu môi, xùy cười ra tiếng.
Nữ tử kia đỏ bừng mặt, giận hừ một tiếng, nhất chưởng đánh ra. Một vệt trắng lóe qua, trong không khí đang cuồn cuộn sóng nhiệt xung quanh, trong nháy mắt kết thành bông tuyết!
Cừu Viêm Hải trợn tròn mắt, không dám chậm trễ chút nào. Vung ống tay áo lên, một cỗ hỏa diễm nóng rực phun ra, đỡ lại bạch quang kia: "Lão thái bà, ngươi lại muốn động thủ đúng hay không?"
"Đúng thì sao, ai kêu ngươi nói hết ra cho đứa nhỏ này?"
"Hừ, nói thì sao? Già lọm khọm rồi, còn muốn dưỡng đồng nam tử, trâu già gặm cỏ non!"
"Thằng db, nói vớ nói vẩn!"
". . ."
Hai người lại cãi vã, vừa cãi còn vừa ra tay đánh nhau. Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên liếc nhìn nhau, cười thầm. Lệ Kinh Thiên vội vàng đứng ra, vội vã khua tay nói: "Hai vị, lão phu hôm nay mang đứa nhỏ này đến bái sư học nghệ, không phải để xem hai vị cãi nhau. Nếu Thù huynh đã không nguyện ý, vậy lão phu xin cáo từ!"
"Yên tâm đi, hài tử, lão gia hỏa này cả một đời cũng không thắng được ta!"
Tuyết Thanh Kiến vỗ vỗ đầu Trác Phàm, cười an ủi.
Cừu Viêm Hải lại tức giận mức giơ chân, mắng to: "Tiểu quỷ, lão phu không phải đã sớm đã cảnh cáo ngươi, buông lão thái bà kia ra!"
"Không buông!"
Tuyết Thanh Kiến và Trác Phàm cùng hét lớn lên, cực kì ăn ý. Cừu Viêm Hải giận sôi lên, nhưng hắn không dám phát cáu với Tuyết Thanh Kiến, đành phải nhìn hằm hằm Lệ Kinh Thiên mắng: "Lão quỷ, hắn là ngươi mang đến, lão phu tìm ngươi tính sổ!"
Lệ Kinh Thiên nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến!
"Được, lão phu đáp ứng!"
Cừu Viêm Hải thở phì phò hét lớn, chỉ đỉnh núi: "Vẫn là chỗ cũ, đi!"
Nói xong liền bay lên. Tuyết Thanh Kiến cười lớn một tiếng, cũng đi theo. Chỉ có Trác Phàm chạy bộ phía sau, còn la lên: "Tỷ tỷ, người tuyệt đối đừng có bị gì a. . ."
Thế mà, đợi sau khi hai người đều biến mất, sắc mặt Trác Phàm lập tức biến hóa, cười nhạo nói: "Các ngươi. . . Nhất định phải đánh cho thống khoái a!"
"Ha ha ha. . . Trác quản gia trở mặt thật là nhanh, nếu lão phu không biết nội tình, chắc cũng sẽ bị vẻ hồn nhiên của ngươi làm cho mê hoặc, coi là ngài là thiếu niên không rành thế sự mất!"
"Bớt nịnh hót!"
Trác Phàm khẽ liếc Lệ Kinh Thiên: "Ngươi cho rằng hai lão quái vật dễ bị mắc lừa như vậy à, hừ hừ, bọn họ bất cứ lúc nào đều giữ lấy hậu thủ đó!"
"Há, kế hoạch của chúng ta thất bại, bọn họ sẽ không đánh nhau sao?"
"Không!"
Trác Phàm khoát tay, cười tà dị: "Bọn họ sẽ đánh, hơn nữa còn sẽ đánh đến long trời lở đất, đơn giản là lão thái bà kia muốn đánh, lão đầu tử này tự nhiên sẽ bồi tiếp!
Có điều, hai người đều sẽ lưu lại thủ đoạn, dùng để đề phòng ngươi!"
"Thế nhưng. . . Bọn họ không biết còn cần phải đề phòng ta. . ."
Nói đến đây, vẻ mặt Trác Phàm đã biến đổi dữ tợn đến sáng sợ
Ngay lúc này, oanh một tiếng vang thật lớn, toàn bộ bầu trời đã bị phân làm hai nửa. Một nửa là liệt diễm thao thiên; một nửa khác là gió lạnh lạnh thấu xương.
Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm quyền: "Hai lão già kia, Cực Viêm, Cực Thủy, đều không thoát khỏi lòng bàn tay ta. . ."