Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Aiz, bọn họ vẫn là đến trễ một bước a.

"Trác quản gia, không biết bốn đại trận cấp năm ngoài núi, phải chăng xuất từ Lạc gia chủ?" Độc Cô Chiến Thiên sau khi dâng hương, mới nhìn về phía Trác Phàm hỏi.

Trác Phàm đột nhiên đứng dậy, kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Đó là đương nhiên, tuy gia chủ của chúng ta chỉ là tu vi Đoán Cốt cảnh, nhưng thiên văn địa lý, trận pháp luyện đan, không gì không giỏi. Bốn trận thức cấp năm kia, chính là gia chủ lúc còn sống bố trí!"

"Thì ra là thế, Lạc gia chủ thật là bậc kỳ tài, khó trách bệ hạ để lão phu ngàn dặm gấp rút tiếp viện các ngươi!" Độc Cô Chiến Thiên cả kinh trong lòng, không khỏi tán thưởng.


Phàm là trận pháp cấp năm, cho dù đạt đến Thần Chiếu cảnh, cũng chưa chắc có thể tìm hiểu đến thấu đáo. Thế nhưng Lạc gia chủ chỉ là Đoán Cốt cảnh, thế mà có thể liên tục bố trí bốn trận pháp cấp năm, thật sự là thiên cổ kỳ tài. Chỉ là đáng tiếc, Đoán Cốt cảnh dù sao thực lực quá nhỏ bé, coi như khống chế trận pháp đối địch, địch thủ quá mạnh cũng lực bất tòng tâm.

Độc Cô Chiến Thiên lắc đầu: "Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Nếu Lạc gia chủ còn sống, lão phu thật muốn mời vào trong quân, làm tham mưu tướng quân. Ngày sau đối chiến Khuyển Nhung, quân ta càng có phần thắng, đúng rồi, tập kích Lạc gia đến cùng là kẻ nào, vậy mà hung tàn như thế, gia chủ đều chiến tử."

Trác Phàm khẽ giật mình, trong lòng cười thầm, hay rồi, sau đó thdài, vẻ mặt đưa đám nói: "Lão nguyên soái có chỗ không biết, đám kẻ xấu này thực sự quá hung tàn, mà lại thực lực kinh người. Hắc Phong Sơn chúng ta vốn là có 100 ngàn gia đinh, bây giờ bị gϊếŧ đến 10 ngàn cũng chưa tới."


Lạc Vân Hải cùng Lạc Vân Thường nghe vậy, bất giác sững sờ, nhìn về phía Trác Phàm, lòng xấu hổ không thôi.

Trác Phàm thật sự là cái gì cũng dám nói. Hắc Phong Sơn vốn là 10 ngàn người cũng không đến, đào đâu 100 ra ngàn gia đinh?

Độc Cô Chiến Thiên giận dữ nói: "Cảnh nội Thiên Vũ ta, thế mà còn có kẻ xấu bất nhân như vậy sao? Lão phu lần này hồi triều, nhất định phải gϊếŧ sạch bọn chúng, lấy lại an bình cho Thiên Vũ!"

"Nghĩa phụ, không, nguyên soái mong làm chủ cho Lạc gia ta!"

Lạc Vân Hải thừa cơ nói.

Lạc Vân Thường cũng vội vàng bái hạ, bi thương nói: "Xin nguyên soái làm chủ."

"Các ngươi yên tâm, lão phu nhất định lấy lại công đạo cho các ngươi." Độc Cô Chiến Thiên hất ống tay áo, hét lớn lên tiếng.

Độc Cô Phong thừa cơ bắt lấy tay Lạc Vân Hải và Lạc Vân Thường, đỡ bọn họ dậy, nhưng đôi mắt lại chỉ là nhìn chằm chằm Lạc Vân Thường: "Ha ha ha. . . Các ngươi yên tâm, đừng nói Vân Hải đã là nghĩa đệ của chúng ta. Coi như không có bất cứ quan hệ nào, đối với kẻ xấu bực này, tứ hổ chúng ta cũng tuyệt sẽ không bỏ qua bọn chúng."

Ba người còn lại thấy, không khỏi trợn tròn mắt, bất giác cắn chặt răng.

Lão đại đúng là lão đại, ra tay thật là nhanh a. Mà lại, chúng ta làm sao không nghĩ tới, Lạc Vân Hải làm đệ đệ của chúng ta, chúng ta không phải càng có cơ hội tiếp cận tỷ tỷ hắn sao?

Kết quả là, cả đám đều chen tới chỗ Lạc Vân Thường, duỗi ra từng đôi vuốt sói, càng thêm gấp gáp thăm hỏi. Đồng thời trừng hai mắt mắt về phía Độc Cô Phong, như muốn nói, buông tay ra, để lão tử!

Nhưng mà, đúng lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên lướt đến, tiếp nhận hai tay Độc Cô Phong, lắc lắc mạnh, sau đó còn nắm lấy tay ba người kia, cực kỳ cảm động nói: "Có bốn vị tướng quân ra mặt, toàn thể trên dưới Lạc gia ta vô cùng cảm kích."

"Ha ha ha. . . Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. . ."

Hậm hực rút hai tay về, bốn người tuy trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại tức giận. Chúng ta muốn nắm tay Đại tiểu thư, quản gia ngươi xông đến làm gì?
Hừ, mất hứng!

Độc Cô Chiến Thiên mắt lạnh nhìn hết thảy đây, trong lòng suy nghĩ, đừng nói là vì an bình của Thiên vũ, xem như vì bốn đứa con nuôi của hắn, có thể thành công theo đuổi được cô nương ưu ái, hắn làm nghĩa phụ cũng tuyệt đối phải làm cho ra lẽ việc này.

"Trác quản gia, những người kia đến cùng là ai, nơi nào, lão phu mang binh bình định bọn chúng!" Độc Cô Chiến Thiên giận hừ một tiếng, uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi.

Trác Phàm ôm quyền: "Độc Cô nguyên soái quả nhiên là Chiến Thần, khí khái phi phàm. Thực không dám giấu giếm, một trong đám kia kẻ xấu, chính là U Minh Cốc. Tin tưởng lão nguyên soái xuất mã, nhất định đánh đâu thắng đó, vì an bình Thiên Vũ. . ."

"Khoan khoan khoan khoan, ngươi. . . Ngươi nói bọn họ là ai?" Độc Cô Chiến Thiên vội vã khoát khoát tay, chà chà mồ hôi lạnh trên đầu, thổn thức nói.
Trác Phàm cười nhạt nói: "U Minh Cốc a, làm sao, lão nguyên soái có gì khó khăn sao?"

Độc Cô Chiến Thiên cứng đờ mặt. Có gì khó khăn? Nào chỉ là khó khăn, ngự hạ thất gia, là có thể tùy tiện động vào sao? Coi như hắn là tứ trụ, cũng không thể tuỳ tiện xuất binh bảy thế gia, như thế Thiên Vũ tất loạn!


Độc Cô Chiến Thiên chỉ có thể ai thán trong lòng. Vừa mới mmiệng khoa trương. Ai ngờ đối thủ là bảy thế gia đây, khó trách bệ hạ để hắn đến gấp rút tiếp viện. Xác thực, Thiên Vũ trừ tứ trụ bọn họ, không ai có thể ngăn chặn bảy thế gia.


Nhưng mà, bệ hạ à, ngươi làm sao không sớm thông báo lão thần đây. Giờ thì tốt rồi, vừa gáy xong, giờ nuốt lời sao.


Nhìn ánh mắt hi vọng của ba người Trác Phàm, Độc Cô Chiến Thiên lần đầu tiên trong đời mặt mo đỏ ửng, lúng túng quay đầu sang chỗ khác, không còn dám đối mặt mọi người. . .




Advertisement
';
Advertisement