Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thế nhưng rất nhanh, sắc mặt Trác Phàm biến thnafh lạnh lẽo, híp mắt nhìn về phía bọn họ: "Thế nhưng ta làm sao biết, các ngươi có phải thật sự là Thiên Vũ Tứ Hổ dưới trướng lão nguyên soái hay không? Dù sao, thời đại này, đồ giả quá nhiều!"

"Đây là lệnh bài của Độc Cô đại quân ta, mời Trác quản gia xem qua!" Độc Cô Phong lập tức xuất ra một thẻ bài. Nhưng Trác Phàm lại căn bản không thèm nhìn lấy một cái, chỉ bĩu môi nói: "Lão tử chẳng phải vừa nói sao, thời đại này đồ giả quá nhiều, ngay cả người đều không an toàn, ngươi để lão tử nhìn cái thẻ bài, có tác dụng quái gì?"

"Ha ha, tiểu tử họ Trác ngươi, cho thể diện mà không cần. Thiên Vũ Tứ Hổ chúng ta ngang dọc Thiên Vũ nhiều năm, cho tới bây giờ không người dám giả mạo. Ngươi không biết chúng ta, chỉ có thể chứng minh ngươi cô lậu quả văn, kiến thức nông cạn. Ngươi không để cho chúng ta vào đúng không? Ngươi có tin lão tử đập nát cửa nhà ngươi, xem mấy cái trận có thể cản nổi lão tử hay không!" Độc Cô Hỏa đã không nhịn được nữa, nổi giận hét lớn lên,Trác Phàm vội vã lui lại hai bước, giả bộ thất kinh nói: "Ngươi xem đi, ngươi xem đi, lộ ngay ra nguyên hình, còn nói các ngươi không phải giả mạo? Độc Cô lão nguyên soái trị quân nghiêm minh, kính yêu bách tính, tại sao có thể có thủ hạ mạnh mẽ xông vào nhà người ta, như này có khác thổ phỉ vô lại chỗ nào?"

"Ngươi. . ." Độc Cô Hỏa nghiến răng nghiến lợi nói.


Độc Cô Phong lại cau mày một cái, mắng to: "Lão tam, đủ chưa, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để Độc Cô quân ta bị coi là thổ phỉ xông vào nhà dân sao?"

Độc Cô Hỏa trì trệ, hận hận trừng Trác Phàm, rồi cũng phải lui xuống.

Độc Cô Phong cúi người hành lễ nói: "Xin lỗi, tam đệ ta lỗ mãng quen, mong Trác quản gia đừng để ý. Chỉ là, phải như thế nào, ngươi mới có thể tin tưởng chúng ta?"


"Tin tưởng? Hừ hừ, lão tử cũng suýt nữa tin tưởng, nhưng may mà không để cho các ngươi vào. Nhìn xem, nhìn cái khí liễm lấy mạnh hϊếp yếu của các ngươi, có giống là tướng lĩnh dưới sự cai trị của Độc Cô lão nguyên soái sao?"

Độc Cô Phong không khỏi đỏ mặt lên, bốn người đều lúng túng một lúc, quả thật không phản bác được. Riêng là lão tam Độc Cô Hỏa, thấy ánh mắt u oán từ ba người còn lại chiếu tới, càng lúng túng vò đầu.

Trác Phàm cười lạnh, bĩu môi nói: "Các ngươi không phải vừa mới nói Độc Cô lão nguyên soái cũng sắp đến sao, vậy thì chờ lão nguyên soái đến chứng minh cho các ngươi đi."

Dứt lời, Trác Phàm quay người tiến vào Độc Long Trận.

Bốn người liếc nhìn nhau, đều lắc đầu cười khổ.

Không ngờ, bọn họ tung hoành Thiên Vũ, cho dù đến bảy thế gia cũng là khách quý, lại bị tiểu gia tộc này sập cửa vào mặt, thật sự là châm chọc.

Có điều, bọn họ cũng không có gì oán trách, dù sao, người ta vừa mới trải qua một phen đại chiến, chú ý cẩn thận là điều đương nhiên. Chính yếu nhất, người ta Lạc gia còn là gia tộc kính thờ lão nguyên soái, bốn người mình làm sao có thể phá hư hình tượng lão nguyên soái trong lòng bách tính?

Độc Cô Hỏa nói: "Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Còn có thể làm gì, tới Phong Lâm Thành đặt chân trước đi." Độc Cô Phong bật cười nói.

"Thế nhưng. . . Lão nguyên soái đến, hỏi chiến sự Lạc gia, thương vong bao nhiêu, tình huống tổng thể như thế nào. Chúng ta ngay cả cửa nhà bọn họ cũng không vào được, còn hồi bẩm thế nào?"

"Thật lòng bẩm báo!" Độc Cô Lâm thản nhiên nói: "Lạc gia không đơn giản, phải để nguyên soái đích thân ra mặt!"

Ba người còn lại nghe thế thì thầm run lên, nghĩ đến bốn đại trận cấp năm, đều gật đầu nghiêm túc. Tại nơi thâm sơn cùng cốc, lại có gia tộc có thể bày ra bốn đại trận cấp năm. Quân lệnh còn để tứ hổ bọn họ đồng loạt xuất động, gấp rút tiếp viện nơi này, thì đã đủ cho thấy thế lực uy hϊếp Lạc gia không thể coi thường. Nhưng dù cho như thế, Lạc gia sau khi trải qua một trận đại chiến, quản gia kia lại chẳng thấy hao tổn gì, toàn cả gia tộc dường như vẫn chưa thương cân động cốt, cũng đủ để cho thấy Lạc gia thâm bất khả trắc.
Bên trong Lạc gia, Trác Phàm vừa về liền triệu tập tất cả hạ nhân lại, tiến hành biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Hắn cố ý cản tứ hổ, chính là cho hắn thời gian chuẩn bị. Đây là Độc Cô Chiến Thiên, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội ôm bắp đùi lần này.

Không sai, cũng là ôm bắp đùi. Cũng là ôm bắp đùi, nhưng hàm lượng kỹ thuật lại không giống nhau. Trác Phàm hắn xuất thủ, tự nhiên khác biệt tầm nhìn hạn hẹp gia chủ hai nhà Thái Tôn.

Hắn muốn để Độc Cô Chiến Thiên, vĩnh viễn buộc chung một chỗ với Lạc gia.

Lạc Vân Thường nghe tiếng động liên tục bên ngoài, thì tìm đến Trác Phàm, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi, Trác Phàm đã nói: "Đại tiểu thư, ngươi tới đúng lúc lắm, mấy ngày nay, tiểu tử kia hoàn toàn không cần tu luyện, tranh thủ thời gian đọc sách cho ta!"
"Cái gì?"

Lạc Vân Thường giật mình.

Trác Phàm gian trá lên tiếng: "Luyện binh thư cho tốt. . ."

. . .

Trăm dặm bên ngoài Phong Lâm Thành, một lão nhân trên 80 tuổi ngồi trên lưng ngựa, nhìn phía xa xa nói: "Người đâu, Phong Lâm Thành còn cách bao xa?"


Bên quanh hắn là lít nha lít nhít đến trăm vạn đại quân, vừa nghe tiếng, một tướng lĩnh lập tức ôm quyền nói: "Khởi bẩm nguyên soái, còn ba ngày đường!"


Lão nhân gật đầu, nhưng mi đầu lại một mực nhíu lại, miệng lẩm bẩm nói: "Lão phu chinh chiến sa trường nhiều năm, luôn luôn thuận buồm xuôi gió, tại sao hôm nay tới một Phong Lâm Thành nho nhỏ, trong lòng lại xuất hiện cảm giác bất an như vậy. . ."





Advertisement
';
Advertisement