Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, chiếu vào khuê phòng sắc vải hồng mỏng manh. Lạc Vân Thường chậm rãi mở mắt.
"Lạc tiểu thư, ngài tỉnh rồi?"
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Lạc Vân Thường bất giác quay đầu, thấy nha hoàn Tiểu Thúy đang vui mừng nhìn nàng, trong tay còn bưng một chén nước dùng nóng hôi hổi.
Lạc Vân Thường suy yếu ngồi dậy, Tiểu Thúy vội đặt chậu nước trên mặt bàn, đi đến đỡ nàng dậy.
Lạc Vân Thường cười nói: "Tiểu Thúy, Lôi tỷ tỷ đâu?"
"Tiểu thư đang khai hội cùng Trác quản gia!
Cho nên tiểu thư kêu ta tới hầu hạ ngài, ngài xem, tiểu thư còn cố ý dặn dò nô tỳ hầm canh sâm cho ngài. . ."
"Trác Phàm. . ."
Chỉ nghe tên Trác Phàm, thân thể Lạc Vân Thường đã run run, hoàn toàn không để ý vế sau, rồi khóe miệng chầm chậm lộ ra mừng rỡ nụ cười: "Đúng vậy a, hắn trở về rồi, ta muốn đi tìm hắn!"
"Lạc tiểu thư, thân thể ngài như thế suy yếu, trước tiên nên uống chút sâm canh đi, Trác quản gia cũng đâu có đi đâu được. . ."
"Ta chỉ muốn gặp hắn!"
Lạc Vân Thường kích động nói, lập tức xuống giường đi ra ngoài. Tiểu Thúy bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải theo sau.
Không bao lâu sau, hai người tới trước nghị sự điện Hắc Phong Sơn, từ bên trong đang truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Lôi trưởng lão, ngài tu luyện thế nào rồi?"
Trác Phàm vừa liếc nhìn từng cuốn sách nhỏ, như đangg kiểm toán, vừa hỏi.
Lôi Vân Thiên chần chờ một hồi, ngượng ngùng nói: "Lão phu ngu dốt, hai năm qua chưa từng đột phá nổi nhất trọng tu vi, nhưng gần đây, ta đã có cảm giác muốn. . ."
"Xác thực rất ngu dốt!"
Không chờ hắn nói hết lời, Trác Phàm đã là lạnh lùng lên tiếng, lại vẫn chỉ chằm chằm vào quyển sổ: "Nhưng cũng không trách ngài, lấy tư chất của ngài, xác thực rất khó đột phá."
Lôi Vân Thiên bất giác trì trệ, lúng túng cười khổ một tiếng. Trác quản gia thật đúng là thẳng thắn, không chút lưu thể diện cho người ta a.
Lôi Vũ Đình thấy nghĩa phụ chịu nhục, liền tức không nhịn nổi, bất giác giận vỗ bàn mắng: "Trác Phàm, ngươi có ý gì? Ngươi vừa đi hơn hai năm, Lạc gia đều là được chúng ta chống đỡ, ngươi vừa về liền bắt bẻ. . ."
"Còn ngươi nữa!"
Thế mà, cũng không cho nàng nói hết lời, Trác Phàm đã hất tung quyển sổ lên, ném tới trước mặt nàng, lạnh lùng nói: "Hôm qua ngươi nói ta vừa về, ngay cả chào hỏi đều không, liền trực tiếp hỏi đến chuyện trong nhà, không có tình nghĩa! Được rồi, hôm qua coi như ta chưa nói gì, xem như cùng mọi người ôn chút chuyện. Vậy hôm nay, ta có thể thực hiện quyền lực của đại quản gia rồi chứ."
Nhẹ nhàng liếc nàng một cái, Trác Phàm nói: "Hai năm trước ta để ngươi tổ chức Ám Ảnh đội, một phương diện là lực lượng tiềm ẩn của gia tộc, một phương diện khác là làm tai mắt cho gia tộc, tìm hiểu tin tức của Thiên Vũ. Thế nhưng ngươi xem, vì sao điểm liên lạc của Lạc gia chúng ta, đều là một số thành nhỏ. Đừng nói là đế đô, ngay cả thành trì chủ yếu của bảy thế gia đều không vào được!"
"Hừ, ngươi cho rằng trà trộn vào chỗ đó dễ lắm sao?"
Lôi Vũ Đình không khỏi lạnh hừ, cả giận nói: "Lão nương đã phái không dưới mười đợt người đi thành trì của U Minh Cốc, lại tất cả đều bị bắt. May mà bọn họ là tử sĩ, một khi bị phát hiện thì khẳng khái chịu chết, nếu không phải vậy, thì người của U Minh Cốc đã tới chỗ này từ một năm trước rồi!"
"Há, vậy sao ta trà trộn vào Hoa Vũ Thành được?"
Trác Phàm nhíu mày cười khẽ.
Lôi Vũ Đình cắn môi, rồi cười lạnh: "Ngươi không đề cập tới việc này, lão nương kém chút quên. Sau khi Trác quản gia bôn ba vì gia tộc, vẫn không quên lưu tình bốn phía, thật sự là phong lưu tiêu sái!
Nếu như những người thủ hạ của ta có thể có một nửa bản sự của Trác quản gia, đừng nói là bảy thế gia, đế đô ta cũng vào được."
"Ừm, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta cũng là vì gia tộc mà xuất lực!"
Trác Phàm sờ mũi một cái, từ chối cho ý kiến.
Bàng thống lĩnh vội vàng đi ra hoà giải, sợ bọn họ lại tiếp tục nhao nhao: "Ha ha ha. . . Lôi cô nương chỉ sợ là hiểu lầm, Trác huynh đệ làm việc luôn luôn thâm bất khả trắc. Có lẽ ngoại giới chỉ đồn đại, biết đâu Trác huynh đệ có thâm ý khác thì sao? Ngươi nhìn xem, Trác huynh đệ chẳng phải như từng nói lúc trước, tìm về cho chúng ta hai vị cao thủ sao?"
"Còn ngươi, Lão Bàng!"
Thế nhưng, còn không đợi Lôi Vũ Đình lên tiếng, Trác Phàm đã là quay đầu nhìn về phía hắn.
Bàng thống lĩnh ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, duỗi tay áo chà chà mồ hôi lạnh trên trán, rốt cục vẫn phải đến phiên hắn. Chỉ sợ bọn họ người nào cũng sẽ không nghĩ tới, lúc trước lúc gây dựng lại Lạc gia, Trác Phàm nho nhã lễ độ với mọi người, lúc này khi chính thức thực hiện chức trách của đại quản gia, lại là khắc nghiệt như thế.
Mà Bàng thống lĩnh bởi vì tu luyện Ma Sát Quyết, một thân đầy sát khí, người khác thấy chính là càng ngày càng hung sát. Nhưng lúc này đối mặt Trác Phàm, lại giống như chuột gặp mèo, run lẩy bẩy.
Coi như lúc trước hai người bọn họ tốt như huynh đệ, Bàng thống lĩnh đối mặt một Trác Phàm hùng hổ dọa người, vẫn không ngăn được run sợ.
"Ách, huynh đệ, ta. . ."
"Làm tốt lắm!"
Thế mà, Trác Phàm không mắng hắn, ngược lại là lộ ra một khuôn mặt tươi cười, làm hắn vui mừng quá đỗi. Nhưng người khác lại không hiểu, Bàng thống lĩnh đến cùng đã làm gì mà làm tốt? Chúng ta cũng đâu làm kém hắn!
Trác Phàm nói bổ sung: "Thực ra, lúc trước, khi cho ngươi Ma Sát Quyết, ta không tin ngươi có thể còn sống mà luyện thành. Hôm nay có thể thấy ngươi còn sống, vậy đã vượt qua mong muốn của ta rồi."
Cái gì, đã như vậy, khi đó ngươi cho ta công pháp làm gì?
Bàng thống lĩnh gượng gượng cứng người, không biết nên vui hay là nên hận. Nguyên lai, khi đó ngươi căn bản là không ngờ ta có thể còn sống a!
Trác Phàm vỗ vỗ vai hắn, cười lớn: "Nhưng ngươi yên tâm, từ nay về sau, ngươi đã thoát thai hoán cốt, ngày sau tất là cột trụ không thể thay thế của Lạc gia!"
Bàng thống lĩnh tròn mắt, hung hăng gật gật đầu, khắp khuôn mặt là vẻ nghiêm túc. Có thể chung thân thủ hộ Lạc gia, đây chính là mục tiêu vĩnh viễn không thay đổi của hắn. . .
Sau khi phê bình một đám thủ hạ một phen, Trác Phàm liếc mắt nhìn về phía bên cạnh bóng người nho nhỏ.
Lạc Vân Hải đột nhiên nhìn thấy ánh mắt này, không khỏi giật mình, trong lòng bỗng nhiên phát lên một cảm giác nguy hiểm, cứ như là bị rắn độc để mắt tới vậy.
"Hơ hơ, Trác đại ca, ta vẫn chỉ là đứa bé!"
Lạc Vân Hải lộ ra ánh mắt điềm đạm đáng yêu nói.
Đáng tiếc, Trác Phàm ma quỷ, chẳng ai có thể làm hắn động lòng. Hắn cười lạnh, giống như ác quỷ Cửu U nói: "Xú tiểu tử, tu vi thế nào rồi?"
Ngươi biết rõ còn cố hỏi, lấy nhãn lực của ngươi còn không nhìn ra được sao?
Lạc Vân Hải đổ mồ hôi lạnh, rực rỡ tiếng cười nói: "Trác đại ca, ta đã là Trúc Cơ tầng chín, cũng sắp đột phá tụ khí cảnh!"
Nói rồi, hắn còn nháy mắt ra dấu cho Bàng thống lĩnh. Lão Bàng lập tức nói: "Trác quản gia, Vân Hải thiếu gia chỉ tu luyện hơn hai năm, thì đã đạt tới Trúc Cơ tầng chín, quả thật thiên tài chi tư nha!"
"Đúng vậy, rất không tệ, vậy mỗi ngày tu luyện bao lâu?"
Trác Phàm gật gật đầu.
Lạc Vân Hải lập tức duỗi ra ba ngón tay, quát to: "Ba canh giờ!"
Bàng thống lĩnh sững sờ một trận, cũng lập tức gật đầu: "Không sai, Vân Hải thiếu gia tu luyện mười phần chăm chỉ!"
"Tốt, vậy sau này thêm bảy canh giờ, một ngày tu luyện 10 canh giờ đi."
Lạc Vân Hải trợn mắt há hốc mồm mà há hốc miệng ba, quả thực không thể tin được đây là thật, trong mắt chớp động lệ quang, gào rú lên: "Đừng mà Trác đại ca, như vậy ta sẽ chết mất."
"Làm sao có thể, mỗi ngày ta đều sẽ cho ngươi ăn đan dược, không chết được!
Mà lại thời gian dài, ngươi sẽ quen thôi!"
Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Nhớ ngày đó lúc hắn vừa tu luyện, sư phụ hắn cũng làm như vậy bới hắn.
Lạc Vân Hải run rẩy, nghẹn ngào nói: "Nhưng nếu như vậy, một ngày ta cũng chỉ có hai canh giờ nghỉ ngơi, còn lấy đâu ra thời giờ đi chơi đây?"
"Ai nói ngươi có hai canh giờ nghỉ ngơi?"
Trác Phàm cười khẽ một tiếng: "Ngươi chỉ có nửa canh giờ mà thôi, thời gian còn lại, ngươi phải đọc sách!
Nếu không về sau, ngươi lớn lên, lại đầu óc ngu xi, làm sao làm gia chủ?"
Lạc Vân Hải vô lực co quắp trên ghế, miệng như muốn sùi bọt mép. Những người còn lại thì chỉ có thể thổn thức. Nguyên lai, Trác Phàm không những khắc nghiệt đối với bọn họ, mà đến cả đứa bé cũng không tha, khó trách ngoại giới gọi hắn là Ma Vương.
Độc Thủ Dược Vương cùng Lệ Kinh Thiên liếc nhau, cũng phát lạnh trong lòng. Đồng thời, hai người hơi đồng tình nhìn về phía Lạc Vân Hải. Thật không biết tiểu quỷ này hữu hạnh, hay là bất hạnh!
Gặp phải quản gia lãnh khốc như Trác Phàm, tiểu quỷ này dù là người thừa kế Lạc gia, lại phải chịu một tuổi thơ thê thảm. Có điều, được Trác Phàm thúc giục, lại thêm thiên phú của tiểu quỷ này không yếu, thành tựu ngày sau tất nhiên bất khả hạn lượng.
Sau đó, Trác Phàm lại cùng mọi người bàn giao vài chuyện, rồi để bọn họ rời đi trước, chỉ để lại Độc Thủ Dược Vương cùng Lệ Kinh Thiên. Còn Lạc Vân Hải, thì hai mắt sớm đã vô thần, ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm thấy toàn bộ thế giới đều vứt bỏ hắn.
Trác Phàm khoan thai nâng chung trà lên, thản nhiên nói: "Đại tiểu thư đã đến, vì sao không vào. . ."