Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cái tên Lãnh tiên sinh... lão biết không?”

“Lãnh Vô Thường?”

Thế mà, Trác Phàm vừa dứt lời, Độc Thủ Dược Vương đã ngăn không được kêu lên sợ hãi, ngay sau đó sắc mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng, nhíu mày nhăn trán: “Khó trách, ta nói trở về Phong Lâm Thành có nhiều đường như vậy, vì sao bọn họ hết lần này tới lần khác lại chắn ở trên con đường này để phục kích chúng ta, nguyên lai là Lãnh Vô Thường an bài.”

“Lãnh Vô Thường này, lão biết?”

Độc Thủ Dược Vương Hơi gật đầu, nhìn về phía Trác Phàm, thở dài: “Nói đến Lãnh Vô Thường này với Trác quản gia, còn tính là đồng căn tương xuất đấy!”

Mụ nội hắn, ta với hắn lại không quen biết, cái gì mà xuất cùng một nguồn gốc?


Trác Phàm không khỏi nhíu mày, thần quang trong mắt nháy mắt ngưng tụ.

Dường như nhìn ra Trác Phàm không hiểu, Độc Thủ Dược Vương cười khoát tay một cái nói: “Ha ha ha... Trác quản gia không nên hiểu lầm, ta nói là cái Lãnh Vô Thường này và Trác quản gia giống nhau, đồng dạng là xuất thân quản gia, đại quản gia của Đế Vương Môn!”

Cái gì?


Trác Phàm không khỏi giật mình, trong lòng trong nháy mắt có tính toán. Đế Vương Môn đứng đầu trong bảy nhà, thực lực mạnh mẽ, có thể làm đại quản gia ở đó, phụ trợ cho gia chủ, tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ.

“Thiên Vũ Đế Quốc công nhận ba vị trí tinh( có trí tuệ bậc nhất), thừa tướng Gia Cát Trường Phong đương nhiên không cần phải nói. Trong thiên hạ không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng hắn làm ra quyết định, lại tuyệt đối là chính xác, điều này không ai có thể phủ nhận!

Thiên Vũ Đế Quốc mấy trăm năm nay vẫn luôn không ổn định, ngoại tộc xâm lấn không ngừng, thẳng đến khi hắn ngồi đến vị trí thừa tướng, mới lại ổn định lại. Làm người đứng đầu trong tứ trụ, hoàng đế hận hắn, nhưng lại không thể rời bỏ hắn, thất gia cũng đều kiêng kị hắn, không phải là không có đạo lý.”

Độc Thủ Dược Vương vung ống tay áo, bắt đầu chậm rãi kể lại: “Mà trí tinh thứ hai của Thiên Vũ Đế Quốc, chính là đại quản gia này của Đế Vương Môn, Thần Toán Tử, Lãnh Vô Thường. Đế Vương Môn là họ hàng xa của hoàng thất, thường lấy đế vương chi thuật dạy bảo hậu nhân. Bọn họ quản gia, cũng là lấy tài năng thừa tướng để bổ nhiệm. Cho nên Lãnh Vô Thường này tuy là thân phận quản gia, nhưng ở trong Đế Vương Môn có quyền cao chức trọng, tương đương với vị trí của Gia Cát Trường Phong tại Thiên Vũ Đế Quốc. Mà nói kỳ tài, nghe đồn hắn cũng không kém Gia Cát Trường Phong, nhưng cũng chưa từng thấy bọn họ đọ sức mưu trí. Chỉ là Lãnh Vô Thường bói toán không hề sai sót, lại là chỗ làm người ta kính phục nhất.”

“Vậy trí tinh thứ ba là ai?”

Trác Phàm thấy Độc Thủ Dược Vương đột nhiên dừng lại, không khỏi nghi hoặc hỏi.

Độc Thủ Dược Vương cười tươi lắc đầu, đưa tới một cái ánh mắt có chút mập mờ: “Ha ha ha... Trác quản gia đây không phải biết rõ còn cố hỏi a, cái trí tinh thứ ba này không phải mới bị ngài làm thịt a.”

“Thất khiếu quỷ linh lung, U Quỷ Thất?”

Trác Phàm liền kịp phản ứng.

Độc Thủ Dược Vương gật gật đầu, cười to: “Ha ha ha... Không sai, trí tinh thứ ba, thất khiếu quỷ linh lung, âm hiểm tàn nhẫn, nhiều lần xuất độc kế, nhưng lại đυ.ng phải Trác quản gia đây càng hơn người một bậc, thay thế vào đó. Như vậy hiện tại, Trác quản gia cũng là trí tinh thứ ba của Thiên Vũ rồi.”

“Đi đi, đi đi, thiếu nương hắn vuốt mông ngựa, lão tử gϊếŧ hắn thuần túy là cường sát. Lão tử cũng không phí đầu óc với hắn, mệt mỏi!”

Trác Phàm phất phất tay, không khỏi cười mắng.
Độc Thủ Dược Vương khẽ vuốt chòm râu, sáng tỏ gật đầu: “Lão đoán cũng thế, U Quỷ Thất kia tuy so ra kém hai người phía trước, nhưng cũng không đến mức bị người tuỳ tiện tính kế, hẳn là chết do thực lực thua kém đi!”

“Thế thì, Lãnh Vô Thường này, tại mặt mưu trí quỷ kế mà nói, thật sự còn mạnh hơn U Quỷ Thất?”

Sau khi cười xong, Trác Phàm lần nữa cau mày, lại không thể không đối mặt với đề tài làm cho người ta ngưng trọng.

Gật gật đầu, Độc Thủ Dược Vương bật cười ra tiếng: “Ha ha ha, nào chỉ là mạnh. Nói thế này, Gia Cát Trường Phong bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý; Lãnh Vô Thường thần cơ diệu toán, tính toán không bỏ sót; U Quỷ Thất âm hiểm độc ác, quỷ kế bách biến. So sánh với hai người phía trước, U Quỷ Thất chỉ thiên về âm mưu, lại là hẹp hòi hơn rất nhiều.”
“Mà hai người phía trước, càng thiên về dương mưu! Âm mưu là phòng, dương mưu có thể thấy được. Âm mưu vạch trần tức vô sách, dương mưu nhất định khó phá trời. Ở trước mặt U Quỷ Thất, ngươi có thể nhìn thấu hắn dùng đủ kiểu gian trá. Nhưng ở trước mặt Gia Cát Trường Phong và Lãnh Vô Thường, hắn minh minh bạch bạch nói cho ngươi đó là cái bẫy, ngươi cũng không thể không nhảy vào. Ai cao ai thấp, ai mạnh ai yếu, Trác quản gia, ngươi biết chênh lệch giữa bọn hắn đi.”

Độc Thủ Dược Vương thở dài, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng: “Bây giờ Lãnh Vô Thường đã xuất thủ, vậy về sau chúng ta hành sự càng phải cẩn thận!”

Trác Phàm gật đầu, trong lòng đã có phán đoán.

Nếu đối phương là trí tinh vượt xa U Quỷ Thất, vậy thì mình không cùng hắn so trí kế, chỉ cùng hắn so thực lực. Cái gọi là dốc hết toàn lực, đến lúc đó coi như hắn ta thần cơ diệu toán thì thế nào, ngăn không được chính là ngăn không được.
Đây mới thực sự là dương mưu, thực lực mới là đạo lí quyết định.

Cho nên việc cấp bách hiện tại, vẫn là phải đem tinh lực đặt ở việc tìm cường giả trợ trận cho Lạc gia đi lên.

Vù!

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, tròng mắt Trác Phàm bỗng nhiên co rụt lại, không khỏi hoảng hốt, kéo ống tay áo Độc Thủ Dược Vương, bỗng nhiên hướng nơi xa bay đi.

“Đi!”

“Sao vậy, Trác quản gia?”

Từ trước tới nay chưa từng gặp qua Trác Phàm bộ dáng kinh hoảng như thế, Độc Thủ Dược Vương kinh hãi hỏi.

Mí mắt bất giác run run, Trác Phàm cắn chặt hàm răng, trên mặt vô cùng lo lắng: “Đáng chết, bọn họ cuối cùng vẫn phái ra cường giả Thần Chiếu!”


Lần này, ngay cả Độc Thủ Dược Vương cũng hoảng hốt, trong mắt lóe lên mê mang.


Cái kia làm sao có khả năng chứ..





Advertisement
';
Advertisement