Không gian yên lặng, trước đây ngự hoa viên luôn không khí tưng bừng, chưa bao giờ trở nên im ắng giống như hôm nay. Ngay cả những chú chim nhỏ líu ríu, cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, không còn dám kêu nữa.
Vũ Văn Thông cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt đầy âm trầm của phụ hoàng mình, tròng mắt chuyển động qua lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Tư Mã tiên sinh cau mày, rầu rĩ nói: “Bệ hạ, sự tình đã như vậy, cuối cùng phải thu thập cục diện rối rắm này như thế nào, vẫn là mời bệ hạ định đoạt. Nếu như không được, Lạc gia này phải bỏ qua...”
Hoàng đế khẽ vuốt long tu ( râu của vua), thả bước chân đi qua đi lại trước mặt hai người, giữa hai hàng lông mày nhăn lại nhô lên một cục.
Thật lâu, mới dừng lại bước chân, nhưng trong mắt dĩ nhiên đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn mang theo tia khí sát phạt sắc bén.
“Không, Lạc gia và cả tiểu tử kia, trẫm đều muốn bảo vệ đến cùng!”
Khoát tay, hoàng đế thở sâu, lớn giọng: “Từ khi trẫm đăng ngôi đến nay, vẫn luôn một mực nhẫn nhịn. Lần này không thể lại tiếp tục nhẫn nhục nữa, nếu không, trẫm sẽ phải bị ép đến mép vực ư.”
“Truyền ý chỉ của trẫm, nhanh chóng điều Độc Cô lão nguyên soái hồi triều phục mệnh, lệnh hắn lập tức lên đường, không được sai sót!”
Cái gì, đứng thứ hai trong tứ trụ, Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên phải quay trở lại!
Vũ Văn Thông không khỏi giật mình, trong lòng do dự, nhưng cũng không dám nói chuyện, Tư Mã tiên sinh lại vội nói: “Bệ hạ tuyệt đối không thể được, Độc Cô lão nguyên soái trấn thủ biên giới, đại quân Khuyển Nhung mới không dám vượt lôi trì một bước. Nhưng lúc này nếu điều lão nguyên soái hồi triều, chỉ sợ biên giới sẽ sinh biến!”
“Cũng không cần cố kị như vậy, biên giới đã gần 30 năm không có chiến sự, có lẽ không có vấn đề gì lớn.”
Hoàng đế phất tay, cương quyết đánh gãy lời khuyên nhủ của Tư Mã tiên sinh, trong mắt thình lình lóe lên một tia lạnh lẽo: “Trẫm chính là muốn nói cho biểu huynh kia biết, thiên hạ này vẫn là của trẫm, hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của trẫm!”
Trong lòng Tư Mã tiên sinh run lên, biết hoàng đế đã quyết định, chỉ đành thầm thở dài, không khuyên nữa. Vũ Văn Thông vội vàng bái môt lạy, lui xuống truyền chỉ.
Chỉ có hoàng đế ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trong mắt chớp động ánh sáng sâu xa, tựa như đang phát ra trận cười lạnh...
Đế đô, trong phủ thừa tướng.
Thừa tướng Gia Cát Trường Phong đang nằm trên ghế xích đu, nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên, một hắc ảnh thoáng qua, ghé vào lỗ tai hắn ta thì thầm vài câu, sau đó lại biến mất.
Gia Cát Trường Phong chậm rãi mở đôi mắt ra, trong mắt lóe lên một mảnh cơ trí, hắn ta nhếch khóe môi lên thành một đường cong: “Tiểu hầu tử đại náo thiên cung, cuối cùng cũng bức bách hắn rồi, thậm chí triệu hồi cả lão già kia quay trở lại. Ha ha ha... Xem ra thời điểm hắn và bảy nhà vạch mặt nhau sẽ nhanh thôi, vậy lão phu sẽ lại thêm một mồi lửa đi.”
Nói xong, Gia Cát Trường Phong nhìn ra bên ngoài viện, nói khẽ: “Âm Dương song lão có đó không?”
“Gia Cát thừa tướng, ngươi tìm chúng ta?”
Hai bóng người một đen một trắng, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn ta.
Gia Cát Trường Phong hờ hững cười một tiếng, nói: “Hai vị, các ngươi có biết Tích Lôi Sơn ở đâu không?”
“Đương nhiên, đó là một trong tam tông hộ quốc, Ma Sách Tông đã thiết lập một đạo cấm chế. Ở bên trong giam giữ bốn tên phạm vào tông quy, mỗi ngày phải chịu thống khổ của vạn lôi phệ tâm, một mạch cũng đã giam hơn sáu mươi năm rồi!” lão giả có mái tóc màu đen thản nhiên nói.
Gia Cát Trường Phong gật gật đầu, mỉm cười nói: “Rất tốt, vậy hai vị có nắm chắn có thể phá tan cấm chế, thả bốn người kia ra ngoài không?”
Hai người khẽ giật mình, liếc nhìn nhau, đều nghi ngờ nhìn về phía hắn ta, không rõ ý định của hắn là gì.
“Gia Cát thừa tướng, ngươi thả bọn họ ra ngoài làm gì? Trước không bàn đến đây là sự tình trong tông Ma Sách Tông, chúng ta không tiện nhúng tay. Riêng chỉ việc tất cả bốn người này đều là hung đồ ma đạo, lại từng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong đại tông môn, chỉ sợ căn bản không thể làm việc cho chúng ta.”
Lão giả tóc trắng ôm quyền, cau mày nói.
Gia Cát Trường Phong lắc đầu cười nhẹ, thản nhiên nói: “Bốn lão gia hỏa kia bị nhốt sáu mươi năm, Ma Sách Tông sẽ không lại quản đến nữa. Dù thả bọn họ ra ngoài, chỉ cần ngươi không nói ta không nói, thì có ai có thể biết đươcj? Huống hồ, lão phu cũng không phải muốn mời chào bốn người này. Tóm lại, các ngươi có thể làm được chứ?”
“Đương nhiên!”
Liếc nhìn nhau, Âm Dương song lão cùng gật đầu. tuy bọn họ không có xuất thân đại tông môn, nhưng tu luyện mấy trăm năm, bản lĩnh của hai người cũng cực kỳ cao minh. Chỉ một cái cấm chế, không làm khó được bọn họ.
Gia Cát Trường Phong gật đầu, cười to: “Tốt, vậy các ngươi đi ngay đi. vũng nước đυ.c Thiên Vũ này, thật sự ngày càng đυ.c, ha ha ha...”
Cùng lúc đó, bên trong Tiềm Long Các, các chủ Long Dật Phi đang cùng các trưởng lão lắng nghe Long Cửu đã quay trở lại báo cáo, nhưng càng nghe sắc mặt của từng người càng ngày càng khϊếp sợ.
Đợi sau khi Long Cửu báo cáo rõ ràng tất cả mọi thứ, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu vẫ chưa tỉnh hồn lại.
“Ngươi nói là, hắn chặt đứt một cánh tay của lão ngũ U Minh Cốc, Thông Bối Cương Viên sao?”
Tam trưởng lão ngạc nhiên nhếch miệng, lớn tiếng hỏi.
Biết hắn đang tâm tình phức tạp, Long Cửu cười khan khuyên nhủ: “Tam ca huynh đừng nóng vội, không phải đệ vừa mới nói rồi sao, hắn ăn Bạo Nguyên Đan mới mạnh như vậy, nếu huynh cũng ăn...”
“Nhưng đệ cũng đã nói, Thông Bối Cương Viên kia cũng ăn đấy thôi...”
Trên mặt Tam trưởng lão dần dần lóe qua một chút mất mác.
Long Cửu chặn lại: “Đúng vậy, huynh nói không sai, nhưng tiểu tử kia ăn năm viên, nếu huynh ăn năm viên...”
“Vậy thì lão phu đã tự bạo!”
Long Cửu còn chưa nói xong, tam trưởng lão đã thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt toàn bộ là mất mát: “Hơn nữa, người ta vẫn còn là một Đoán Cốt cảnh. Ai da, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, xem ra lão phu thật sự đã già rồi...”
Trông thấy bộ dáng tam trưởng lão phiền muộn như thế, Long Cửu bất giác chép miệng, lại không biết khuyên nhủ thế nào mới tốt.