Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Một tháng sau, trong hoàng thành đế đô.

Tiếng chim hót và hương hoa khắp nơi, trong một tòa lương đình ở hậu hoa viên tao nhã, hoàng đế và một lão giả tóc trắng ngồi đối diện với nhau. Nhìn kỹ lại, lão giả chính là vị thường xuyên đánh cờ cùng hoàng đế -Tư Mã tiên sinh.

Giữa họ là một cái bàn đá, phía trên bàn đá bày biện một bộ bàn cờ hắc thiết dày đặc quân cờ đen và trắng. Lúc này, Tư Mã tiên sinh vừa cầm quân cờ đen đi một nước.

Hoàng đế khẽ giơ cờ trắng, do dự trên không trung một lúc lâu, thủy chung vẫn chưa đặt xuống được, không khỏi bật cười lắc đầu: “Tài đánh cờ của Tư Mã tiên sinh thật tinh xảo, trẫm thẹn theo không kịp. Chỉ là tiên sinh có thể bận tâm đến thể diện của trẫm một chút không, cũng đã mười ván, trẫm nhưng một ván cũng không thắng nổi đấy.”

“Ha ha ha... Bệ hạ quá khiêm tốn!”

Tư Mã tiên sinh vuốt chòm râu của mình, bật cười khanh khách: “Lão phu chỉ là chấp nhất tại phương diện này mà thôi, nhưng bệ hạ lại là tại bàn cờ thiên hạ lớn này. Lão phu cũng chỉ tiểu đả tiểu náo( quy mô nhỏ), sao có thể đánh đồng cùng bệ hạ? Bệ hạ thua mười bàn cờ nhỏ, nhưng lại thắng được đại cục của thiên hạ, là lão phu không theo kịp mới đúng!”


“Ha ha ha... Tư Mã tiên sinh chớ pha trò, bàn đại cục này, cuối cùng hươu chết vào tay ai, vẫn chưa biết được đâu!”

“Thế nhưng bệ hạ đã bố trí tốt trận cục, chỉ đợi quân cờ cuối cùng, không phải sao?”

Tư Mã tiên sinh mỉm cười như có thâm ý, tiếp theo “cộp” một tiếng, một quân cờ đen, yên lặng đặt trên bàn cờ.


Mí mắt Hoàng đế khẽ giật, sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cùng bật cười ha hả.

“Phụ... Hoàng...”

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả hậu cung, ngay sau đó khắp nơi bắt đầu rung động không ngừng. Hoàng đế giật mình, vội vàng phất tay, gọi một cung nữ đến chuyển bàn cờ đang ổn định đi chỗ khác: “Không tốt, tiểu tử kia lại tới.”

“Ha ha ha... Bệ hạ không cần kinh hoảng, lão phu đã sớm chuẩn bị!”

Lão khoát tay, để cung nữ kia lui ra, Tư Mã tiên sinh chỉ vào bàn cờ cười nói: “Của Lão phu đây là bàn cờ huyền thiết, quân cờ sẽ không bị tam hoàng tử lại làm xáo trộn nữa!”

Hoàng đế sáng tỏ gật đầu, vui vẻ cười ra tiếng: “Tư Mã tiên sinh, thật sự có lòng.”

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc dần dần lọt vào tầm mắt của họ. Chính là một thân hình mập mạp nhún nhảy chạy trên mặt đất, mỗi một bước chạy đi, đều khiến mặt đất chịu không nổi rung lắc ba lần.

Hoàng đế nhìn Vũ Văn Thông hình như lại béo ra, nặng hơn một trăm cân, không nhịn được liên tục than thở. Rốt cuộc tiểu tử này đã ăn cái gì mà có thể trong vòng hai ba tháng ngắn ngủi phát triển thành bộ dạng nhiều thịt thế này!

Bịch bịch bịch!

Vũ Văn Thông liều mạng chạy đến chỗ hoàng đế, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, như đang vô cùng lo lắng. Nhìn thấy cơ thể to lớn kia đi qua, cung nữ hai bên đường cũng vội vàng hóp bụng thu ngực, sợ chỉ sơ ý một cái sẽ bị đυ.ng bay ra ngoài.

“Thông nhi, chậm một chút!”

Hoàng đế cau mày, sốt ruột chỉ vào hắn.

Nhưng mà, Vũ Văn Thông dường như không nghe thấy, hắn hơi sững sờ, vểnh tai lên hét lớn: “Phụ hoàng, người nói cái gì?”

Nhưng lần này, hắn bận nhìn qua phía hoàng đế, không để ý thấy dưới chân mình nhô lên một cục đá. Cơ thể hắn lảo đảo một cái, lập tức bổ nhào trên mặt đất.
Tuy nhiên, một thân to béo ục ịch kia của hắn bây giờ đều bị đè trên mặt đất. Lại theo quán tính mà vọt lên trước, Vũ Văn Thông bỗng chốc biến thành một quả cầu thịt to lớn, không khống chế được mà lao đến chỗ hoàng đế.

Hoàng đế giật mình, lập tức đứng bật dậy, lui về phía sau một bước. Tư Mã tiên sinh thì lại ngần người trong nháy mắt, lẩm bẩm nói: “Kỳ nhân, tam hoàng tử này thật đúng là kỳ nhân. Người bình thường nào có ai có hình dáng kỳ lạ như vậy?”

Đυ.ng!

Ngay lúc lão đang xúc động cảm thán, quả cầu thịt Vũ Văn Thông nháy mắt đã lăn đến trước mặt lão, vô tư đập vào trên bàn đá.

Bàn cờ huyền thiết lập tức bị rơi xuống, quân cờ đen trắng rơi vãi đầy đất.

Gương mặt Tư Mã tiên sinh không khỏi co quắp, ngơ ngác nhìn viên thịt trên mặt đất, trong lòng hận rất muốn chửi người. Vừa nãy lão vẫn đang bận theo dõi hắn, đúng là không nghĩ đến phải bưng bàn cờ lên.
Còn mệt cho lão đã cam đoan với hoàng đế rằng quân cờ sẽ không bị xáo trộn nữa. Nhưng bây giờ đâu chỉ xáo trộn mà thôi, quả thực chết tiệt đã bị tán loạn thành một đống luôn rồi.

“Ơ, Tư Mã tiên sinh, ngài bị sao vậy?”

Vũ Văn Thông đau lưng bò dậy, nhìn về qua lão đầu kia không rõ lắm, nghi ngờ nói.

Khóe miệng Tư Mã tiên sinh không kìm được giật giật, hít sâu một hơi, không biết nên cười hay khóc: “Tam hoàng tử, thiên hạ này không có mấy người khiến Tư Mã vứt bỏ mặt mũi, ngươi coi như là một người, thật lợi hại!”

Hả?

Vũ Văn Thông sững sốt, vô tội chớp mắt to, không hiểu chuyện gì. Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên từ phía sau hắn: “Thông nhi, trẫm không phải đã nhắc nhở ngươi, thân là hoàng tử, phải hành sự trầm ổn, hành động đoan chính. Lần này lại xảy ra chuyện gì, mà khiến ngươi hốt hoảng như vậy hả, thật không ra thể thống gì!”

Vũ Văn Thông giật mình run rẩy, vội vàng xoay người quỳ xuống, gào qua phía hoàng đế: “Phụ hoàng, lần này xảy ra đại sự rồi, sự tình vô cùng lớn ạ!”


“Hừ, sự tình vô cùng lớn cái gì, chẳng lẽ trời còn có thể sập hay sao?”


Hoàng đế tức giận hừ khẽ, vung ống tay áo, ra hiệu cung nữ đỡ bàn đá dậy, phụng dâng trà thơm, mới lại ngồi về chỗ ngồi của mình, nhìn Vũ Văn Thông, lạnh lùng quát một tiếng: “Thiên Vũ Đế Quốc ta trăm năm qua, vẫn luôn mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Sự việc lớn nhất, cũng chỉ có Khuyển Nhung xâm phạm biên giới năm mươi năm trước, và hơn hai tháng trước U Quỷ Thất bị gϊếŧ chết mà thôi. Chẳng lẽ hiện tại lại xuất hiện chuyện gì còn lớn so với hai chuyện này sao?”


Vũ Văn Thông ngước mắt nhìn lén hoàng đế một cái, nơm nớp lo sợ nói: “Phụ hoàng, sự kiện này thật sự rất lớn.




Advertisement
';
Advertisement