Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ngũ trưởng lão hét lớn một tiếng, dù sao cũng là cường giả Thiên Huyền chân chính, trong nháy mắt đã đuổi kịp Trác Phàm, một lần nữa nện búa xuống.

Chỉ là lần này Trác Phàm dường như đã có biện pháp, hắn nhếch miệng cười một tiếng, hai cái Lôi Vân Dực ngăn cản búa lớn, theo hướng của chiếc búa lớn, chúng ngay nháy mắt lao thẳng về phía ngũ trưởng lão.

Tròng mắt bất giác run một cái, ngũ trưởng lão thầm mừng rỡ.

Trác Phàm làm như thế, tuy tránh được búa lớn nện xuống, nhưng lại tiến gần trước mặt lão, chính là một cái bia ngắm không thể tốt hơn, quả thực chính là tìm chết.

Sau đó một cái tay của ngũ trưởng lão buông búa lớn ra, biến chưởng thành quyền, đột ngột đấm tới mặt của Trác Phàm.

Một đấm này nếu thật sự đấm xuống đập, coi như hắn là Kim Cương Thân của phái Kim luyện thể, cũng phải gãy lìa xương cốt.


Nhưng Trác Phàm lại không hề bối rối, khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị, dưới chân hơi di chuyển một bước: “Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ!”

Vù một tiếng, trong không khí thoáng chấn động, bóng dáng của Trác Phàm trong nháy mắt biến mất, đến lúc xuất hiện lại, đã đến sau lưng của ngũ trường lão.

Tròng mắt ngũ trưởng lão bỗng co rụt lại, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, Trác Phàm đã thuận lợi đi vòng qua vòng vây của lão, bay lên trên chạy mất.

“Tiểu tử, muốn chạy không có cửa đâu!”


Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vân lại hét lớn một tiếng, chẳng biết đã cản ở trước mặt hắn từ lúc nào.

Trác Phàm nhướng mày, lòng thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đã sớm muốn dạy dỗ tiểu tử này, chỉ là bây giờ không phải thời cơ tốt. Bây giờ hắn ta ngăn ở trước mặt, đều là luyện thể tu giả giống nhau, hắn ta là Thiên Huyền cảnh, Trác Phàm chỉ mới Đoán Cốt cảnh, không nên cùng hắn ta đánh tay không.

Huống hồ, đánh tay không và dùng Lôi Vân Dực đối phó hắn ta, đều sẽ giảm bớt tốc độ. Đến khi ngũ trưởng lão đuổi theo kịp, song phương giáp công, ngược lại càng khó có thể ứng phó.

Rơi vào đường cùng, Trác Phàm đành phải dùng Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ lần nữa, đột phá khỏi Hoàng Phủ Thanh Vân chặn đường.

Hoàng Phủ Thanh Vân sững sờ, giật mình trên không trung. Đây là thân pháp gì, sao cho tới bây giờ hắn ta vẫn chưa thấy qua, cũng quỷ dị quá đi.

Thế mà, lúc Trác Phàm muốn mạnh mẽ bay ra, mọi người trên lâu chủ đài phía trên cũng rốt cục lộ ra nụ cười, thì một đạo Thanh Ảnh lại đột nhiên thoáng hiện mà qua.

Chỉ nghe một tiếng đυ.ng lớn vang lên, Trác Phàm chưa rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã bị cái quái quỷ gì đá bay trở về.

Rầm một tiếng nện trên mặt đất, nổ lên từng đám bụi đất.

Trác Phàm mặt mày xám xịt từ dưới đất bò dậy, nhẹ nhàng sờ lên gò má bị đá, đôi mắt âm lãnh quét nhìn chung quanh một vòng.

Ngũ trưởng lão và Hoàng Phủ Thanh Vân cũng hạ thân thể xuống mặt đất, bao vây hắn lại. Đồng thời, một bóng người màu xanh xuất hiện ở một bên khác, Trác Phàm nhìn qua phía đó, không khỏi cười xùy ra tiếng: “Ta đương nghĩ một cước này mặc dù nhanh, nhưng vì sao không có lực, nguyên lai là đến từ Khoái Hoạt Lâm, Lâm trưởng lão à.”

Đúng vậy, một cước kia chính là Lâm Tử Thiên đá.

Mắt thấy Độc Thủ Dược Vương vì luyện đan mà đại thương nguyên khí, rất khó để tham gia chiến đấu. Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão U Minh Cốc tuy mạnh, nhưng lại không thể làm gì thân pháp quỷ dị của tên Trác Phàm.

Dõi mắt nhìn cả sân, cũng chỉ có tốc độ của Khoái Hoạt Lâm mới có thể chế trụ tiểu tử này.
Sau đó Lâm Tử Thiên thầm nghĩ, cơ hội kiến công lập nghiệp đến rồi, vậy nên rất vui vẻ chạy ra đá tên Ma Hoàng này một cước, đá hắn về lại không cho chạy trốn.

Nhưng ông ta làm sao biết được, cũng vì một cước này của ông ta mà đã đá luôn bản thân mình văng tới quỷ môn quan.

“Lâm trưởng lão, làm tốt lắm, bổn công tử nhớ cho ngươi một công!”

Hoàng Phủ Thanh Vân kiêng kị Trác Phàm thân pháp quỷ dị, hiện tại chỉ có Lâm Tử Thiên có khả năng đuổi theo, nên mới cho ông ta một quả táo ngọt trước.

Hoàn toàn rõ ràng ý tứ của nhị công tử, ngũ trưởng lão không khỏi cười lớn một tiếng, phô trương nói: “Tiểu tử này thật sự rất khó giải quyết, không ngờ trừ một thân cơ thể mạnh mẽ ra, hắn còn có thân pháp quỷ dị như vậy. Hôm nay nếu không phải có Lâm trưởng lão ở đây, sợ rằng chúng ta ai cũng không cản được hắn.”
Lâm Tử Thiên nghe được lời này, trong lòng như được rót mật, trên mặt đầy vẻ đắc ý là nhưng đầu lại dối trá lắc tới lắc lui, giả bộ thành bộ dáng ta là người khiêm tốn.

Lâu chủ Mẫu Đơn nhìn thấy mà không nhịn được nghĩ muốn xông lên hung hăng đạp một phát vào mông hắn.

Lão gia hỏa ngươi không giúp Hoa Vũ Lâu chúng ta thì cũng bỏ đi đằng này ngươi còn dám giúp đám khốn kiếp Đế Vương Môn kia hại con rể của Hoa Vũ Lâu chúng ta? Đồ không có lương tâm, uổng công trước kia đã đối tôt với ngươi.

Trác Phàm khinh thường bĩu môi, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, căn bản hắn không để ông ta vào trong mắt.

Lúc trước hắn đã từng dụng phải công pháp của Khoái Hoạt Lâm, cũng chỉ là gối thêu hoa, trông thì ngon mà không dùng được!

Mặc dù tên đồ kia luyện chưa đến nơi đến chốn, nhưng ngay cả ông ta là sư phụ đã lão luyện thành thạo rồi thì sao chứ?
Chỉ có tốc độ là cực nhanh, còn uy lực cực kỳ yếu, gặp phải cường địch thì có tác dụng quái gì?

Trác Phàm lại xùy cười một tiếng, khuôn mặt vẫn nghiêm túc quét ánh nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão U Minh Cốc, căn bản không đem vị Lâm trưởng lão này để vào mắt.

Kỳ thị trần trụi như này làm vị Lâm trưởng lão co giật khóe miệng, lòng tự trọng thật sự bị đả kích lớn.

“Nhị công tử, ngũ trưởng lão, các ngươi trước tạm dừng tay, để lão phu đến đối phó tên tiểu tử cuồng vọng kia!”

Đột nhiên, không biết Lâm Tử Thiên có cái gân nào không đúng, thét lớn một câu. Trác Phàm hơi sững sờ, liếc hắn kỳ quái nhìn lão một cái, cọng cỏ đầu tường này vẫn rất lớn gan đấy.

Ngươi biết rõ lão tử có thể gϊếŧ nhân vật như U Quỷ Thất, ngươi nha, một kẻ da giòn dễ vở hơn cả U Quỷ Thất mà cũng dám tới khiêu chiến với ta?
Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão, cũng nhìn về phía ông ta với vẻ mặt đầy hiếm lạ.

Lão gia hỏa này không bị ám đầu chớ, ác ma Trác Phàm này, ngay cả lão phu đối phó với hắn cũng phải chú ý cẩn thận, ngươi lại dám nói một mình ngươi có thể đối phó lại hắn?


Khốn kiếp, đến cùng là ai cuồng vọng chớ!


Khen ngươi hai câu, ngươi còn thật tự cho mình ngon lắm đấy...





Advertisement
';
Advertisement