Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nghe được lời này, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, lâu chủ Mẫu Đơn cũng liên tục cười khổ.

Nha đầu ngốc, trước mặt ngươi là những ai chứ, nhân vật chưởng quyền của bảy thế gia, coi như thật sự không cứu tiểu tử kia, thì không cứu thôi. Cần gì phải nói nối lừa tiểu nha đầu nhà ngươi, ngươi có bao nhiêu cân lượng hả!

Thấy nàng vẫn còn lo nghĩ, Long Quỳ mỉm cười trấn an nói: “Đan Đan cô nương, tiểu tử kia không cho chúng ta tham dự, chính là sợ chúng ta bị Đế Vương Môn để mắt tới, ảnh hưởng đại kế khuếch trương gia tộc của hắn. Nói ra thì việc này cũng xuất phát từ cân nhắc tư tâm của hắn. Nếu không, kiểu người tự tư tự lợi chỉ lo lợi ích của bản thân như hắn, làm sao có thể hảo tâm mà tự mình chống lại những nhân vật khó chơi này chứ? Nhớ tới năm đó tại Phong Lâm Thành, hắn đã để chúng ta loạn đấu một trận với U Minh Cốc, còn mình thì thừa cơ làm thịt hai trưởng lão, còn làm chúng ta gánh thay hắn...”

“Không cho phép ngươi nói xấu phu quân ta, đó gọi là trí tuệ, có biết không hả?”

Long Quỳ còn chưa nói hết, Tiếu Đan Đan đã chu miệng, bất mãn ngắt lời hắn.


Long Quỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm cười khổ. Cũng không biết tiểu tử này có gì tốt, có thể khiến một đại cô nương mê mẩn hắn thành bộ dáng này.

Không muốn để ý đến sư điệt không có tiền đồ này nữa, lâu chủ Thanh Hoa nhìn Trác Phàm ở bên dưới, rồi nhìn qua Long Cửu, ngưng trọng nói: “Cửu thúc, thúc nói hắn muốn tự mình gánh vác. Nhưng hắn chỉ đạt Đoán Cốt cảnh, dù lợi hại hơn nữa, nhưng phải ứng phó với sự vây công của bốn nhà, từ trong tay bốn đại cao thủ đào tẩu ra. Nếu hắn thật sự rơi vào nguy nan, các ngươi sẽ không xuất thủ ư?”

Long Cửu khẽ giật mình, trầm ngâm thật lâu, tsau đó trong mắt lóe lên vẻ kiên định, trịnh trọng gật đầu: “Sẽ, dù sao hắn cũng là huynh đệ mà lão phu thừa nhận.”


“Ta cũng sẽ, bổn công tử thiếu nợ ân tình của hắn vẫn chưa trả xong đâu.”

Khóe miệng Tạ Thiên Dương cong lên, nhìn bóng người thẳng tắp ở phía dưới, cười khẽ một tiếng: “Có điều, có lẽ chúng ta lo ngại quá nhiểu rồi, hắn đại khái đã nắm chắc từ sớm đi.”

“Làm sao, hắn thật sự có khả năng từ trong tay bốn đại cao thủ thoát ra ư?”

Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, lẩm bẩm nói: “Vậy thì hắn thật sự là một quái vật đúng như lời đồn đấy. Bốn người này ở trong Thiên Huyền cảnh đều là nhân vật nổi tiếng.”

“Ha ha ha... Hắn vốn chính là quái vật!”

Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, cười nhìn về phía mọi người nói: “Thực ra ta cũng không biết hắn có thể đào tẩu hay không, nhưng từ trận chiến U Quỷ Thất, ta liền biết. Hắn cũng không phải kẻ mãng phu, chỉ cần là chuyện hắn quyết định phải làm, nhất định là tuyệt đối nắm chắc mới đi làm.”

Nghe được lời này, mọi người khẽ gật đầu, lại nhìn phía dưới.

Răng rắc!

Bên trong đống đổ nát chợt phát ra một tiếng động, và sau đó là một tiếng nổ vang, Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên nhảy ra. Mặc dù trên người trên mặt hắn ta đều dính vết bụi bẩn màu xám tro, khí thế toàn thân vẫn cực mạnh mẽ, không có chút dấu vết bị thương gì.

Nhưng chỉ có hắn tự mình rõ ràng, dù hắn chưa bị thụ thương, nhưng ở vùng bụng đã bị sưng đỏ.

Hoàng Phủ Thanh Vân nhẹ nhàng sờ bụng, giương mắt nhìn về Trác Phàm hiện tại đã mọc ra hai cái cánh, ánh mắt hắn ta dần trở nên ngưng trọng.

Hắn ta vốn cho rằng tiểu tử này thực lực bất quá chỉ ở Đoán Cốt cảnh, nhưng không ngờ không chỉ tốc độ của hắn đã đạt đến Thiên Huyền cảnh, mà ngay cả toàn thân khổ luyện gân cốt cũng cứng rắn như thế.
Đồng dạng là người luyện thể, Hoàng Phủ Thanh Vân dĩ nhiên biết rõ Trác Phàm đáng sợ, đồng thời cũng càng hoảng sợ, trên đời này lại có công pháp luyện thể cường đại hơn cả Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn bọn hắn.

Trác Phàm chậm rãi để chân xuống, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhẹ nhàng mở hộp gỗ trong tay ra, một đoạn rễ cây có thể hô hấp và rung động đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Khóe miệng Trác Phàm nhấc lên một độ cong hài lòng, cất hộp lại, không thèm để ý đến ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, chỉ quay đầu nhìn về Hoàng Phủ Thanh Vân ở phía xa, nhíu mày cười nói: “Nhị công tử, ngươi nói ta không xứng nắm giữ Bồ Đề Tu Căn. Ha ha ha... Ngươi nên biết, Đan Vương bách đan thịnh hội lần này là ta, Bồ Đề Tu Căn này vốn là thứ mà ta nên có được.”
“Xú tiểu tử, bảo vật như vậy, coi chừng có mệnh cầm mà không có mạng hưởng!” Ánh mắt hắn ta khẽ híp một cái, sát cơ trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân lóe lên rồi biến mất.

Trác Phàm Thờ ơ nhún nhún vai, cười khẽ, đối chọi gay gắt: “Lão tử đã dám cầm, thì không sợ có người nhớ thương!”

Hưu!

Đúng lúc này, vang lên một tiếng xé gió, ngũ trưởng lão U Minh Cốc bỗng thoáng hiện ra ở một vị trí cách Trác Phàm tầm mười thước, một đôi mắt sắc rét lạnh trừng lên hung tợn: “Tiểu tử, ngươi chính là tên Trác Phàm đã gϊếŧ chết lão thất! Đừng hòng phủ nhận, rất nhiều người ở Thanh Minh Thành đã nhìn thấy cặp lôi dực kia sau lưng ngươi!”

“Ta từng nói muốn phủ nhận sao? Hắc hắc hắc... Lại nói, trừ lão tử ra, còn ai dám quang minh chính đại đoạt đồ vật mà bảy thế gia các ngươi để mắt tới?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt Trác Phàm bắt đầu thay đổi, dần dần biến thành khuôn vặt vốn có của hắn.

Thấy tình cảnh này, tuy tâm lý mọi người đã có chuẩn bị, nhưng vẫn ngăn không được quá sợ hãi. Khuôn mặt của Trác Phàm này quả nhiên giống với lệnh truy sát của U Minh Cốc dán lên.

Nháy mắt, đám đông ồn ào xôn xao rút lùi ra ngoài.

Ác ma Trác Phàm gϊếŧ chết người đa mưu túc trí của U Minh Cốc, U Quỷ Thất, đối chiến với ngũ trưởng lão của U Minh Cốc truy sát mà đến, cuộc chiến này cũng không phải những kẻ một hai ba lưu như bọn họ, thậm chí thế gia còn chưa nhập lưu có thể liên lụy vào.

Nếu vạn nhất bị ngộ sát, thì đúng là khóc cũng không có chỗ để khóc.

Nhưng trong lòng mọi người vẫn có chút tiếc hận, đường đường Đan Vương siêu việt nhất đan khuynh thiên, Tống đại sư, lại là ác ma Trác Phàm, đáng tiếc cho một thiên tài luyện đan sư.

Dưới sự vây đánh của bảy nhà, tất nhiên kết quả đầu một nơi thân một nẻo.


Mặc kệ hắn là ác ma Trác Phàm, hay là quái vật Trác Phàm, làm sao có thể chạy thoát được thiên la địa võng đâu bảy nhà vây khốn?


Ôi...





Advertisement
';
Advertisement