Sự toàn bại của đệ nhất luyện đan sư Thiên Vũ, không phải cũng đại biểu cho kết quả của thế hệ luyện đan đại sư bọn họ ư!
Về sau thiên hạ này sẽ gió giục mây vần. Một thế hệ cường giả mới sẽ đứng trên thi thể của những lão gia hỏa bọn họ, khai sáng thời đại mới.
Quay đầu nhìn Trác Phàm bên cạnh, Đào Đan Nương không khỏi thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy vui mừng.
May mắn người này, là của Hoa Vũ Lâu các nàng...
Phía trên Lâu chủ đài, nhóm người Long Cửu nhìn lấy tất cả mọi chuyện ở dưới, không khỏi thổn thức.
“Chết tiệt, tiểu tử này thật có thể trang bức. Lúc đầu còn nói chưa hẳn có thể thắng Độc Thủ Dược Vương, hiện tại thế nào? Không những thắng, hơn nữa còn mẹ hắn toàn thắng!
Chẳng những toàn thắng, hơn nữa còn mẹ hắn thắng nghiền ép!”
Vẻ kinh hãi trên mặt Tạ Thiên Dương đã rút đi, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mắng to thành tiếng: “Mẹ hắn, ngươi xem xem Độc Thủ Dược Vương hiện tại đi, đều đã bị tiểu tử này làm cho kinh hãi thành bộ dáng gì, ta cũng thấy thương hại hắn!”
Long Cửu thở ra một hơi hật dài, rất tán thành gật đầu: “Tiểu tử này xác thực ra chiêu đủ hung ác, không hề lưu tình. Hắn chỉ cần luyện một viên đan dược bát phẩm siêu phẩm là đã toàn thắng, nhưng hết lần này tới lần khác lại luyện chế 18 viên, đối với Độc Thủ Dược Vương luôn lấy thuật luyện đan làm điều tự hào nhất, thì chính là cho hắn một kích trí mệnh. Đả kích này, chỉ sợ đời này kiếp này lão nhân kia cũng không thoát bóng ma được.”
“Ngươi nói là... hắn sinh ra tâm ma?”
Lông mày Tạ Thiên Dương nhíu lại, kinh sợ nói.
Long Cửu gật đầu, tinh quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất: “Cho dù không có, chỉ sợ kiếp này cũng khó luyện ra đan dược phẩm cấp cao được. Tiểu tử này mà tàn nhẫn, thật sự khiến người ta e ngại!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều rất tán thành gật đầu. Nhìn về phía Trác Phàm, càng thêm kiêng kị!
“Như vậy ta tuyên bố, Đan Vương của bách đan thịnh hội lần này chính là...”
Quần chúng ở phí dưới sôi nổi bùng nổ, Tiểu Nhã chỉ Trác Phàm ở phía trước nhất, hô to lên tiếng. Nhưng nàng chưa nói xong, từng tiếng cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp dần dần đi đến chỗ nàng.
Đạp đạp đạp!
Nhịp bước của Trác Phàm đạp lên có tiết tấu, sắc mặt lạnh nhạt, từng bước một đi đến giữa đài biểu diễn. Tiểu Nhã hơi sững sờ, trên mặt xuất hiện vẻ hoang mang: “Tống đại sư, ngài đây là...”
“Trừ bản thân ta, không ai có tư cách tuyên bố ta là Đan Vương!”
Nhẹ nhàng buông xuống một câu, Trác Phàm như không hề nhìn thấy Tiểu Nhã, trực tiếp lướt qua bên người nàng, mắt nhìn thẳng.
Mọi người dưới đài khẽ giật mình, sau đó càng thêm kích động sôi trào lên, Tống đại sư này thật có khí thế vương giả a, không hổ là đệ nhất Đan Vương!
Tiểu Nhã gần như cũng quên mất, ở trên đài này mình mới là phân tích, gương mặt nàng hơi đỏ lên, có chút mê say nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trác Phàm, quên sạch chức vụ của bản thân.
Tạ Thiên Dương bĩu môi, đã ao ước lại ghen ghét thở dài, “Ai, thật sự là một tay ngụy trang tốt đấy. Lão tử lúc nào đó có cơ hội trang bức một lần, cũng vừa lòng thỏa ý.”
Tiếng mọi người hò hét không ngừng truyền đến bên tai, Trác Phàm đi vào trước đài biểu diễn, nhìn hộp gỗ gần trong gang tấc, thở dài một hơi nhẹ nhõm như buông được tảng đá lớn trong lòng.
“Sở Khuynh Thiên, ta đem áo choàng của ngươi mang đến đây, ơn tình tặng thuốc của tỷ ngươi, ta cũng coi như trả hết nợ.”
Trác Phàm ní thầm trong lòng, tiếp theo giơ tay lên cởi xuống áo choàng sau lưng, chậm rãi khoác lên trên đài triển lãm.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sững sờ, toàn trường nháy mắt lặng ngắt như tờ. Nhìn bốn chữ nhất đan khuynh thiên ở chính giữa đài triển lãm không gió mà bay, trong lòng mọi người chợt có chút kích động khó nói nên lời.
“Nhất đan... Khuynh Thiên!”
Không biết là ai, nhẹ giọng thì thào ra miệng, truyền đến trong tai tất cả mọi người. tiếp theo, tất cả mọi người đều giơ tay quá đầu, lớn tiếng đồng thanh: “Nhất đan khuynh thiên, nhất đan khuynh thiên, nhất đan khuynh thiên...”
Không sai, cái danh hiệu Đan Vương này, đã không xứng với địa vị siêu phàm của Trác Phàm ở trong lòng họ, cũng chỉ có hắn đầu tiên khoác sau lưng cái danh hiệu này, nhất đan khuynh thiên, mới có thể xứng với luyện đan thuật kinh người của Tống đại sư.
Sở Khuynh Thành che kín miệng, trong mắt tràn đầy lệ quang.
Mặc dù trong miệng mọi người gọi Trác Phàm nhất đan khuynh thiên, thế nhưng dù sao cũng là tâm nguyện của đệ đệ nàng Sở Khuynh Thiên, hôm nay Trác Phàm chân chính thay đệ đệ của nàng, hoàn thành tâm nguyện này.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Trác Phàm càng thêm cảm kích.
Độc Thủ Dược Vương hốt hoảng nghe được lấy mọi người gọi, lại nhìn về bốn chữ kia trên đài, lão khẽ giật mình, sau đó dường như khóc, lại như cười, lẩm bẩm nói: “Nhất đan khuynh thiên, nghĩ không ra trên đời thực sự có người có thể làm được bốn chữ này. Khuynh Thiên, hôm nay lão phu đến tột cùng là bại trong tay hắn, hay là trên tay ngươi, ha ha ha...”
Độc Thủ Dược Vương giống như điên, nhưng trong đôi mắt như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, trông lão thư thái hơn nhiều...
Thật sâu hít một hơi, trong tai truyền đến tiếng hô hoán, Trác Phàm lại dường như không nghe thấy, cực kỳ bình tĩnh. Không nhìn chiếc áo choàng kia nữa, bởi vì ngay tại giây phút này, hắn đã không còn bất cứ quan hệ gì với áo choàng kia nữa.
Việc hắn nên làm đã làm, nhân tình nên trả cũng đã trả hết, tiếp theo, cũng nên thực hiện mục đích chân chính của hắn hắn.
Thần quang trong mắt ngưng tụ, hai mắt Trác Phàm dần dần lạnh lùng trở lại, nhìn chiếc hộp gỗ phía trên đài, không chút do dự đưa tay cầm lấy.
Thế nhưng đúng lúc này, tiếng xé gió vang lên, một nắm đấm thép lóe kim quang bỗng nhiên hướng hắn đánh tới: “Tiểu tử, muốn cầm Bồ Đề Tu Căn, ngươi còn chưa xứng!”
“Cẩn thận!”
Sở Khuynh Thành dường như mới phát hiện nguy cơ, không khỏi hoa dung thất sắc, đại kêu ra tiếng, lại là đã không kịp.
Nắm đấm thép thoáng cái đã hướng đến trán của Trác Phàm.
Tròng mắt Trác Phàm bỗng đông lại, trong mắt chợt lóe qua một tia tàn nhẫn!
Hắn đã không cần thiết phải tiếp tục làm Tống Ngọc nữa, Bây giờ, hắn chính là Ma Hoàng, Trác Phàm.