Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cho nên chưa tới thời khắc mấu chốt, luyện đan sư tuyệt sẽ không sử dụng huyết tim để Luyện đan.

Độc Thủ Dược Vương là do ngàn cân treo sợi tóc sắp bị đào thải, còn hai người các ngươi mắc mớ cái gì, thế quái nào toàn bộ đều dùng huyết tâm luyện đan mất mạng này chớ?

Đào Đan Nương vừa thầm mắng trong lòng, nhưng cũng vừa nổi lên do dự.

Bà là lục phẩm luyện đan sư, vốn dĩ chắc thắng hai người này, nhưng ai biết hai tên này bị rút cái sợi gân nào toàn dùng huyết tâm luyện đan, Nghiêm Phục kia lại trong nháy mắt luyện thành linh đan thất phẩm.

Nếu lần này bà không xuất nhiều huyết mà nói, rất có thể bị Nghiêm Phục thắng mất, vậy thì mặt mo này biêt đặt vào đâu?

Sau đó Đào Đan Nương cắn răng một cái, giậm chân một cái, trong mắt chợt lóe qua tia ngoan ác, ngọn lửa màu xanh biếc nở rộ ở trong tay.


Lão nương thành danh không biết sớm các ngươi bao nhiêu năm, chẳng lẽ liều hung ác còn không đấu lại hai tên các ngươi sao?

Từng kiện dược liệu không ngừng được ném vào trong lửa, một khắc cuối cùng lúc đan thành, Đào Đan Nương cũng hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, một đạo huyết tiễn lập tức phun ra.

Chờ hỏa diễm dập tắt, Đào Đan Nương thân thể suy yếu bắt lấy đan dược trong tay, giơ ra cho hai người kia xem, nở nụ cười hài lòng.

“Trời ạ, đây là thất phẩm Trung Phẩm Linh Đan!”


Tiếng kêu sợ hãi củaTiểu Nhã lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người cũng một lần nữa sôi trào lên. Chỉ có Nghiêm Phục và Lưu Nhất Chân liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Đào Đan Nương, trong mắt đều hiển hiện sự nghi hoặc.

“Lão thái bà, hai người chúng ta đang giải quyết ân oán tại lần Đan Hội đế đô kia, ngươi ra sức theo bọn ta làm gì?”

Ngô!

Đào Đan Nương lảo đảo, kém chút tức giận nôn ra máu. Nhưng nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người kia thì khuôn mặt mo đỏ bừng, ra vẻ trấn định tức giận hừ nói: “Hừ, lão thân cũng chỉ cho các ngươi biết một chút, cái gì là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Các ngươi hai tên luyện đan thuật, còn kém xa lắm đây, không cần thiết vì một lần thắng bại mà xoắn xuýt đến bây giờ. Phải phóng tầm mắt ra xa một chút, về sau đối thủ của các ngươi còn rất nhiều.”

Nói xong lời này, Đào Đan Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, lời nói đầy ý nghĩa giáo dục thế này cuối cùng cũng vãn hồi một chút thể diện chó lão nương đi.

Nhưng mà hai người này căn bản lại không lĩnh tình.

“Lão thái bà, hai chúng ta nguyện ý quấn quýt, tình nguyện phân thắng bại, mắc mớ gì tới bà?”

Nghiêm Phục nhíu chân mày, thấy vô cùng khó hiểu: “Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, đạo lý này chúng ta không biết sao? Sư phụ ta và tiểu tử kia đều chính là vậy không phải sao? Cái này còn cần bà tới nói hả?”

Lưu Nhất Chân đứng bên cạnh cũng khẽ gật đầu đồng ý, ở đây có hai cái ví dụ sống, cần ngươi phải đến dạy bảo chúng ta chắc?

Đào Đan Nương không khỏi trì trệ, trầm ngâm rất lâu, lại vô ngữ phản bác.

Thấy hai tên này nhìn mình vơí ánh mắt kỳ lạ, Đào Đan Nương thật sự hận không thể một chân đạp bay bọn chúng. Không phải hai người các ngươi hung ác đấu đá lẫn nhau, toàn bộ đều dùng huyết tâm luyện đan, thì lão nương cần gì phải vì bảo trì thể diện, cũng dùng tâm huyết luyện đan chứ?

Sau đó lão nương tìm bậc thang, cũng không cho lão nương đi xuống, hai tên khốn kiếp thật không phải thứ tốt.
Lại nói, tiểu quỷ Nghiêm Phục này thân là người Dược Vương Điện, vốn cũng không phải không ra gì. Còn Lưu Nhất Chân ngươi lớn tuổi thế sao cũng không biết cho lão thân một chút mặt mũi.

Đào Đan Nương trong lòng thầm giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thế nhưng mọi người sớm đã không chú ý đến bà nữa.

Hiện tại, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về Độc Thủ Dược Vương. Bởi vì mọi người đều biết, trận chung kết Đan Vương sau cùng này, nói là mười người cạnh tranh đan, nhưng thực sự quyết định thắng bại sau cùng chỉ có hai người kia thôi.

Ánh mắt bất giác híp lại, trong mắt Độc Thủ Dược Vương xuất hiện vẻ mặt ngưng trọng hiếm có, trong mắt dường như có hai ngọn lửa đang cháy nhìn chằm chằm vào Trác Phàm.

Hô!

Đi đôi với từng tiếng cười tà, Cốt Linh Chân Viêm xuất hiện trong tay lão lần nữa. Sau đó, Độc Thủ Dược Vương không vội để dược liệu vào, mà một lần nữa bắt đầu phun ra ngụm huyết tim.
“Sư phụ, đừng mà!”

Nghiêm Phục quýnh lên, gấp gáp kêu ra tiếng.

Trong lòng hắn rõ ràng, ở vòng thứ ba Độc Thủ Dược Vương đã dùng huyết tâm luyện đan một lần, bây giờ vốn đã đại thương nguyên khí. Nhưng lần này lại dùng một lần nữa, vậy chính là thương tổn càng thêm thương tổn, rất có thể sẽ lưu xuống tai hoạ ngầm suốt đời không đổi, càng có khả năng hao hết tâm huyết mà bỏ mình.

Nhưng Độc Thủ Dược Vương sớm đã mặc kệ không qun tâm đến nhiều như vậy.

Đời người gặp được một đối thủ, hiếm thấy đến mức nào chứ? Vì đánh bại Trác Phàm, bình sinh đối thủ lớn nhất. Lão nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, cho dù bồi cả tánh mạng cũng không tiếc.

Con ngươi lão bất giác đông lại, từng món từng món dược liệu bay vào trong. Dưới sự luyenj chế của Cốt Linh Chân Viêm, trong nháy mắt biến thành dược dịch, chậm rãi trộn lẫn một chỗ cùng với huyết tim của lão.
Phốc!

Đột nhiên, Độc Thủ Dược Vương phun ra một ngụm huyết tim nữa.

Không chỉ Nghiêm Phục, ngay cả Đào Đan Nương cũng không nhịn được mí mắt run lên, trong lòng kinh hãi. Lão gia hỏa này, thật sự điên rồi? Cứ tiếp tục luyện chế như vậy, dù có thể đề cao phẩm chất đan dược, nhưng tuyệt đối sẽ nguy hiểm đến tánh mạng a.

Độc Thủ Dược Vương đã không quan tâm đến nhiều như vậy, lúc này trong mắt của lão chỉ còn lại sự điên cuồng...

Nghiêm Phục vô lực quỳ rạp xuống đất, nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, hai hàng lệ nóng đã ào ào rơi xuống: “Sư phụ, hôm nay người rốt cuộc làm sao vậy...”


Pặc!


Đúng lúc này, Trác Phàm vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cuối cùng cũng mở mắt ra, quay đầu nhìn sang hướng Độc Thủ Dược Vương, trong mắt một mảnh yên tĩnh.


Nhưng lấy cách nhìn của Trác Phàm xem ra, Độc Thủ Dược Vương dường như đang càng thêm hưng phấn...




Advertisement
';
Advertisement