Cái này đừng nói là Nghiêm lão, ai cũng không ngờ được a.”
Hắn muốn giơ tay lên, nhưng không nhịn được run rẩy, lại chậm rãi để xuống, vốn Hoàng Phủ Thanh Vân sẽ phải bạo phát nộ khí, nghe được lời này, thì bình tĩnh trở lại, có điều sự bình tĩnh này, càng tĩnh đến đáng sợ. Nhìn về phía Trác Phàm ở phía xa, lẩm bẩm nói: “Không sai, lần này ngược lại không thể trách Nghiêm lão vô năng, thật sự tiểu tử này... Quá cường đại!”
Lần đầu tiên, chính miệng Hoàng Phủ Thanh Vân thừa nhận thực lực của Trác Phàm.
Tất cả mọi người đều nghe thấy, bất giác trong lòng chấn động, lộ ra vẻ khó tin đưa mắt nhìn nhau. Vị nhị công tử này luôn luôn kiêu ngao, chưa bao giờ nghe thấy hắn từng nói qua một lời nhận định người khác nào.
Nhưng bây giờ, hắn lại đang khen người kia cường đại, nghe khẩu khí hắn, thì thật sự phát ra từ tận đáy lòng.
Có lẽ nói, Hoàng Phủ Thanh Vân vừa mới nổi giận, lý do không phải bởi vì Nghiêm Tùng lần nữa bị đè ép, mà là do hắn không thể không thừa nhận một người đồng lứa với mình lại có một mặt mạnh hơn hắn.
Đây là điều không thể chấp nhận được đối với một người kiệt ngạo như hắn.
Cho nên trong mắt mọi người khi nhìn về phía Trác Phàm, đều hiện lên một mảnh tro tàn.
Quả nhiên, câu tiếp theo, Hoàng Phủ Thanh Vân lạnh lùng thốt: “Lâm trưởng lão, lát nữa không cần ngươi động thủ, bổn công tử muốn đích thân làm thịt tên tiểu tử này.”
“Ách, Sở lâu chủ bên kia...”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vân híp lại, trong mắt lóe lên sát ý trần trụi: “Đối địch với Khuynh Thành, tâm ta bất an. Nhưng không thể chính tay gϊếŧ hắn, tâm ta càng thêm khó có thể bình an!”
Nghe được lời này, trong lòng tất cả mọi người đều run lên, khẽ gật đầu.
Hô!
Một ngọn hỏa diễm trắng xám lần nữa dấy lên, Độc Thủ Dược Vương vừa chuẩn bị luyện đan, Tiểu Nhã đã vội vàng gọi hắn lại, áy náy cười nói: “Xin lỗi, Nghiêm lão. Thiên địa linh hỏa của ngài và Thú Hỏa của mấy vị đại sư này, đối với hỏa diễm của người khác thực sự ảnh hưởng quá lớn. Ta thân là phân tích viên, vì lý do công bình, muốn mời các vị căn cứ hỏa diễm từ yếu đến mạnh để từng người luyện chế, không biết ý ngài như thế nào?”
“Hừ, muốn ta nhường đường cho mấy người bọn hắn?”
Độc Thủ Dược Vương không khỏi hừ lạnh một tiếng, quét mắt một vòng nhìn tất cả mọi người, cười lạnh nói: “Bọn họ xứng đáng sao! Đừng nói là hỏa diễm của lão phu ngăn chặn bọn họ, xem như bọn hắn toàn lực ứng phó thì như thế nào? Lấy thực lực bọn hắn, há có thể thắng được lão phu một phân một hào nào sao? Nhường đường cho bọn hắn, quả thực lãng phí thời gian của lão phu.”
Nghe được lời này, Đào Đan Nương không khỏi giận dữ, hung hăng trừng Nghiêm Tùng một cái. Nghiêm Phục thì cười tà, cho đó là chuyện đương nhiên.
Sư phụ hắn, đệ nhất Thiên Vũ. Trừ cái tên tiểu tử không biết từ đâu nhô ra cũng có chút bản lãnh bên ngoài, còn lại có người nào xứng để sư phụ hắn nhường đường?
Mấy người còn lại, bao gồm cả Lưu Nhất Chân, tuy trong lòng cũng có chút nộ khí. Nhưng sự thật chính là sự thật, Độc Thủ Dược Vương nói không sai, bọn họ cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Thấy tình cảnh này, Tiểu Nhã bất giác có chút khó xử.
Vốn trận chung kết Đan Vương là mười người cạnh tranh đan, bây giờ lại chỉ để hai người tỷ thí. Còn lại tám người, chẳng phải thành vật bài trí? Vậy bọn hắn tấn cấp còn có ý nghĩa gì? Trong lòng có thể không tức giận sao?
Thế nhưng Độc Thủ Dược Vương chính là đệ nhất đại sư luyện đan nấu lão nhất định kiên trì ý mình, nàng chỉ là một phân tích viên cũng không có cách nào.
Nhưng, ngay lúc Tiểu Nhã đang gấp đến dậm chân, một đạo âm thanh nhàn nhã đột nhiên vang lên.
“Lão gia hỏa, nếu là cạnh tranh đan, thì cho người khác một cái cơ hội đi, cần gì phải đoạn tuyệt như thế!”
Lời vừa nói ra, mọi người cùng nhau giật mình, nhìn về phía giong nói phát ra. Thấy Trác Phàm vẫn khoanh hai tay như trước, nhắm mắt trầm tư, nhưng khóe miệng lại treo một ý cười mờ nhạt.
Độc Thủ Dược Vương hơi nhăn mày trầm ngâm một lúc, sau đó thu lại hỏa diễm, không lên tiếng nữa.
Thấy tình hình này, những luyện đan sư đang khổ nãi vì chỉ có nguyên lực chi hỏa, không khỏi đại hỉ. Nhưng còn những người khác, thấy Độc Thủ Dược Vương giữ im lặng, thì trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Ngay cả đồ đệ của lão, Nghiêm Phục, cũng hoàn toàn ngây người.
Sư phụ hắn Độc Thủ Dược Vương là người cực kỳ kiêu ngạo, sao lại tùy tiện làm theo lời người khác nói chứ, chuyện này cũng thật mất mặt đi.
Nhưng bây giờ, sự thật chính là, một câu của Trác Phàm, liền để Độc Thủ Dược Vương vẫn luôn cao ngạo, buông xuống cao ngạo của mình.
“Có chuyện gì thế, lão đầu kia đổi tính rồi à?” ghế khách quý Sườn đông, ngũ trưởng lão U Minh Cốc cũng giật mình kinh ngạc, mấy người liếc nhìn nhau, mặt đầy nghi ngờ.
Nhưng bọn hắn không chú ý tới ngay một khắc này, tròng mắt Hoàng Phủ Thanh Vân co rụt lại, sát ý trong mắt càng sâu!
Có lẽ trong tất cả mọi người ở đây, cũng chỉ có hắn có thể minh bạch, cái gì gọi là quyền uy.
Quyền uy khiến người khác tuyệt đối phục tùng!
Quyền uy, trên người hắn cũng có. Nhìn những người bên cạnh hắn liền biết, bọn họ tuyệt đối phục tùng hắn ra lệnh. Nhưng quyền uy này của hắn là dựa vào Đế Vương Môn, những người này chỉ khϊếp sợ uy thế của Đế Vương Môn, mới nghe lời hắn răm rắp.
Có thể nói, đám người này xem như khẩu phục nhưng tâm không phục.
Hoàng Phủ Thanh Vân biết rõ, Trác Phàm trên sân luyện đan, đã trở thành người có quyền uy lớn nhất. Nhưng khác biệt với hắn, loại quyền uy này đã làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục. Đến mức ngay cả người như Độc Thủ Dược Vương cũng sẽ làm theo lời hắn nói.
Đơn giản là từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã đem tâm của tất cả mọi người ngưng tụ đến trên người của hắn, từng bước từng bước một khiến tất cả mọi người sinh ra lòng tin phục đối với hắn.
Đây chính là Đế Vương chi thuật chân chính, phuơng pháp thu được quyền uy.
Có lẽ ngay từ đầu sát ý của Hoàng Phủ Thanh Vân đối với Trác Phàm còn khá mông lung, bản thân cũng suy đoán, có thể là bởi vì xung đột liên quan đến lợi ích. Nhưng bây giờ hắn ta đã ro ràng nhất thanh nhị sở, từ khi nghe được lời Lâm Tử Thiên nói, Thanh Viêm của Trác Phàm giống như đang lấn át linh viêm đế vương thiên địa, thì trong lòng hắn đã hơi động, hoàn toàn minh bạch lý do tất sát Trác Phàm.
Không như người khác suy đoán rằng bản thân hắn lòng dạ hẹp hòi, không dung được người cường đại. Hắn chỉ là bỗng nhiên ý thức được những việc người này vẫn đang làm, chính là khiêu chiến quyền uy của hắn.
Mà quyền uy Vương giả, há lại cho phép người khiêu chiến?
Một núi không thể chứa hai hổ, hai người trên mình đều mang Đế Vương chi thuật, đối với việc tranh đoạt quyền uy, tất yếu phải có một người đến chết mới thôi.
Có lẽ đã cảm nhận được luồng sát ý đến từ sườn đông, nhưng Trác Phàm vẫn không thèm quan tâm đến, hắn chỉ khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra đường cong khinh miệt...