Đại ca, ngài thật tốt, trong tay nắm hỏa diễm bên trong Vương giả, thiên địa linh viêm. Coi như ngài thật sự có Thiên Địa Linh Viêm thì các ngươi cũng chỉ cân bằng mà thôi.
Coi như ngài còn mạnh hơn cũng không có khả năng mạnh hơn Nghiêm Tùng bao nhiêu đi.
Chẳng lẽ hỏa diễm của ngài càng thêm biếи ŧɦái, có thể giống Thiên Địa Linh Viêm vững vàng áp Thú Hỏa, vững vàng áp chế Thiên Địa Linh Viêm một bậc sao?
Thế gian còn có dạng hỏa diễm như vậy sao?
“Hừ, tiểu từ này quả nhiên lại giả vờ, khoác lác không cần chuẩn bị. Nhưng mà lần này giả vờ nghe xong lại không giống thật.”
Tạ Thiên Dương không khỏi bĩu môi, xùy cười ra tiếng.
Độc Thủ Dược Vương cũng nhịn không được mà cười ha hả: “Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi coi lão phu như đứa trẻ lên ba sao. Thế gian lấmo có hỏa diễm bá đạo như vậy. Nếu ngươi thật sự có thể lấy ra thì lão phu dập đầu ba cái với ngươi tại đây...”
Hô!
Thế mà hắn còn chưa nói xong, một đạo thanh sắc hỏa diễm bỗng nhiên xuất hiện trên hai ngón tay của Trác Phàm. Giống như một ánh nến ảm đạm, bình tĩnh tự nhiên không thấy có bất kỳ uy lực nào có thể nói.
Nhưng mà hỏa diễm thanh sắc dường như bình thường đến không thể bình thường hơn này lại phảng phất như là đế vương xuất hành. Chỉ xuất hiện trong tích tắc một cỗ uy áp bỗng nhiên hướng đến bên cạnh phát tán ra.
Lúc trước Cốt Linh Chân Viêm còn đang diễu võ giương oai, cười gian không ngừng lại giống như gặp mãnh thú đáng sợ nhất, không để ý đến khống chế của Độc Thủ Dược Vương bỗng nhiên chui lại vào trong thân thể hắn cũng không dám lộ ra một chút.
Cho dù Độc Thủ Dược Vương có thôi động như thế nào nó cũng không dám tiếp tục đi ra.
Thiên Địa Linh Viêm còn như vậy thì Thú Hỏa trong tay Lưu Nhất Chân, Nghiêm Phục cùng Đào Đan Nương càng có thể nghĩ.
Tuy những Thú Hỏa này không có linh trí nhưng đối mặt với uy áp của Thanh Viêm cũng nhịn không nổi mà run một cái như cũ, trong chốc lát cũng dập tắt.
Đế Vương chi viêm ở đây, hỏa diễm nào có thể dung hạ được cùng tồn tại!
Trong lúc nhất thời, tất cả hỏa diễm đều biến mất không thấy gì nữa. Cho dù những luyện đan đại sư cực lực muốn huy động thế nhưng ngọn lửa vừa mới xuất hiện một chút liền nhanh chóng bị tiêu diệt.
Chỉ có hai ngón tay của Trác Phàm tỏa ra chút quang mang thanh sắc yếu ớt kia, vẫn phát ra ánh sáng nhu hòa như cũ.
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều ngay người, ngay cả Độc Thủ Dược Vương nhìn thấy điểm sáng màu xanh cũng trợn mắt há mồm từ lâu.
“Cái này... Cái này sao có thể? Thiên Địa Linh Viêm thế mà lại bị áp chế lại? Hơn nữa còn bị áp chế triệt để như vậy?” Độc Thủ Dược Vương không tự giác lắc thân thể. Thân là chủ nhân cảu Cốt Linh Chân Viêm hắn hoàn toàn có thể cẩm thấy phần run rẩy cùng hoảng sợ mà Hỏa Linh truyền đến. “Cuối cùng thì là hỏa diễm gì?”
Đầu mi Trác Phàm nhíu một cái, nhìn Thanh Viêm trong tay, cười khẽ một tiếng nói: “Ai biết được, dù sao cũng là người khác đưa.”
Gương mặt của Độc Thủ Dược Vương mạnh mẽ co lại, thân thể không ngăn được chấn động lần nữa.
Hỏa diễm cường hãn như thế lại là người khác đưa, lão phu sao lại không có vận khí tốt như vậy chứ?
Vốn dĩ trước kia hắn có được Cốt Linh Chân Viêm đã hưng phấn dị thường, 10 năm không ngủ yên, cảm giác vận khí thật sự là tốt đến cùng, chết cũng không oán.
Nhưng mà hôm nay cùng Trác Phàm so sánh, hắn mới phát hiện điểm vận khí này căn bản không bằng một phần vạn người ta.
“Bây giờ ngươi… còn có tâm tư luyện đan sao?”
Trác Phàm cười tà dị một tiếng, đem ngọn lửa màu xanh kia lắc lắc trước mặt hắn.
Mí mắt Độc Thủ Dược Vương bất giác hồng hồng, bên trong đều là ghen tị, ao ước. Hiện tại hắn nào có tâm tư luyện đan? Lúc này trong đầu hắn tất cả đều liên quan đến ngọn lửa bí ẩn này.
Thậm chí hắn còn muốn đem ngọn lửa này chiếm thành của mình.
Trác Phàm dường như biết tâm lý hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi cười to hơn: “Hiện tại ngươi đã tin lời ta vừa nói chưa. Như vậy, Độc Thủ Dược Vương ta hỏi ngược lại một câu, người nào là lòng tiểu nhân?”
Độc Thủ Dược Vương nghe được lời này cũng suýt đi.
Mẹ ngươi, tâm tư tiểu tử này thật sự không nhìn thấu. Ba lần trước đó trong miệng không có lời nói thật nào. Kết quả bây giừo miệng nói lời rất không giống thật thì lại thật sự là lời nói thật!
Bà nội hắn, tiểu tử này tâm kế thực sự thâm trầm, lão phu căn bản đoán không được!
Trong lòng hối hận đến đau răng nhưng Độc Thủ Dược Vương vẫn không thể không đỏ mặt mo thừa nhận nói: “Xin lỗi, Tống đại sư vừa rồi là lão phu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Ha ha ha, không sao cả, chỉ cần ngươi hiểu rõ ta là quân tử là tốt rồi.”
Trác Phàm cười lớn một tiếng, chẳng những đem lão gia hoả này vừa thẹn vừa nhục một lần, còn thuận tiện rêu rao cho chính mình một chút: “Hiện tại trước tiên ngươi có thể luyện đan đi. Hay là ngươi vẫn muốn cùng ta luyện một chỗ?”
Nói đùa theo ngươi cùng nhau luyện một chỗ? Thanh Viêm kia của ngươi vừa ra còn có lửa của người nào cháy được nữa, còn so tài thế nào?
Khó trách tiểu tử này nói, cùng đài cạnh tranh thì người khác không cần so cũng thua. Thì ra là thế!
Độc Thủ Dược Vương thở dài một tiếng, nhận lấy mười phần khuất nhục lần nữa nhận sai nói: “Xin lỗi, Tống đại sư. Lúc trước lão phu không biết tự lượng sức mình, khinh thường. Cứ để lão phu đến trước đi.”
“Tốt, ta là người đại khí, ngươi đến trước.”
Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thu hồi Thanh Viêm, tiếp tục khoanh hai tay, nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ là trong tích tắc ánh mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm một câu: “Tiện nhân, cũng già mồm!”
Câu này thanh âm tuy nhỏ nhưng lại truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Độc Thủ Dược Vương nghe thấy không khỏi lảo đảo. Tuy trong lòng phẫn nộ nhưng càng nhiều uỷ khuất hơn.
Lão phu khó lắm mới muốn cạnh tranh công bằng một lần. Kết quả là rơi vào hạ tràng khuất nhục như thế. Ai, quả nhiên người tốt không thể làm!
Thế nhưng hắn làm sao biết được, ngay lúc hắn đang bầy ra mặt mo uỷ khuất than thở, hai mắt đang nhắm chặt của Trác Phàm lại hơi cử động một chút, khoé miệng giương lên, nhếch lên một đường cong hài lòng…