Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Một đôi mắt to ngập nước, hung hăng hậm hực nhìn chằm chằm về phía Trác Phàm. Tiểu Nhã thật sự hận không thể nhào đến cắn xé hắn một phen.

Ngươi chiếm tiện nghi của chúng ta lớn đến như vậy còn nói là chúng ta hẹp hòi? Trên đười này có người vô sỉ như vậy sao?

Đảo mắt nhìn trên đài cao nhìn thấy tám, chín phần tủ dược tài đã bị Trác Phàm lấy đi . Số còn lại cũng chỉ là nhất, nhị phẩm dược tài bỏ đi. Tiểu Nhã tức giận đến sắp khóc.

Đây chính là gần một năm thu thập dược tài của Hoa Vũ Lâu các nàng. Bên trong có rất nhiều dược tài hiếm thấy, đều là gần trăm năm mới có một kiện. Lần này tooàn bộ bị tiểu tử này quét sạch trống không.

Vốn dĩ các nàng dự định ở trận chung kết Đan Vương mới xuất ra những dược liệu này chỉ là muốn phơi bày một ít thực lực của Hoa Vũ Lâu cho tất cả mọi người biết. Thế nhưng không ngờ rằng, có thể gặp gỡ một tên ăn mày trực tiếp cho không hắn.


Tiểu tử ngươi cứ chờ lão nương. Một hồi nữa không luyện ra 10 ngàn khỏa đan để xem lão nương làm sao thu thập ngươi!

Tiểu Nhã hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, tâm đều nhỏ máu. Lúc trước sinh ra ấn tượng tốt cùng sùng bái đối với Trác Phàm cũng chỉ trong nháy mắt tan thành mây khói.

Tiểu tử này cũng là lưu manh.

Nhưng mà đối với chuyện này Trác Phàm cũng không thèm để ý, sờ mũi một cái lại quay trở lại vị trí thứ nhất trên đài luyện đan. Loại danh dự như này có là gì, nắm được lợi ích thực tế trong tay mới là quan trọng nhất, hắc hắc hắc...


Sảnh chính lầu trên, Tạ Thiên Dương nhìn thấy tất cả bên dưới bất giác có chút hiếu kỳ, ngược lại nhìn về phía Long Cửu nói: “Cửu trưởng lão, nghe nói Tiềm Long các các ngươi cùng tiểu tử kia xem như là liên minh. Dược tài trong tay hắn toàn do các ngươi cung cấp. Làm sao ta nhìn hắn giống như nghèo tận cùng. Ngay cả dược tài nhất phẩm cũng đều tỏa sáng trong mắt vậy!”

“Hừ người tham lam cho dù chỉ là một cây châm trên mặt đất ánh mắt cũng sẽ tỏa sáng.”

Long Quỳ không khỏi bĩu môi, thản nhiên nói.

Lông mày Tạ Thiên Dương không khỏi nhíu lại, suy nghĩ cẩn thận thật đung slà như vậy. Lấy nhân phẩm của tiểu tử này thì những nơi đi qua không còn cả ngọn cỏ.

Long Cửu trầm ngâm một hồi cũng tán đồng đốí với đánh giá Trác Phàm của Long Quỳ, gật đầu nói: “Đúng là Tiểu Quỳ nói không phải không có lý, tiểu tử này lòng tham không đáy. Tiềm Long các chúng ta cùng hắn mặc dù là đồng minh nhưng cũng không thể đam dược tài tối đỉnh cấp trong gia tộc đều cho hắn. Đại đa số đều là dưới tứ phẩm thôi. Thế nhưng lúc chấp sự của chúng ta đem dược tài đưa đến cũng không biết hắn dùng phương pháp gì đã khiến cho chấp sự kia lại vận chuyển một nhóm lớn ngũ phẩm dược tài đi đến.”

“Về sau chúng ta xem xét hỏi lão chấp sự đã cống hiến ở gia tộc nhiều năm. Thế nhưng hắn tình nguyện một mình gánh chịu sai lầm vận chuyển dược tài cũng không chịu hé răng nửa chữ. Ha ha ha... Tiểu tử này đối với người khác còn có một bộ mặt như vậy!”

Long Cửu vuốt râu cời khẽ, lắc đầu than thở. Nhưng trong ánh mắt lại có một tia ngưng trọng thật sâu.

Tạ Thiên Dương nghe được lại giật mình, lẩm bẩm nói: “Wow, tiểu tử này chẳng những ra tay với địch nhân mà còn ra tay với người mình, ta đây đã biết. Nhưng mà hắn còn có bản lĩnh này sao, trong nháy mắt đào góc tường của Tiềm Long các các ngươi?”

“Cũng không thể nói như vậy, lão chấp sự kia hiện tại vẫn làm việc tại gia tộc. Nhưng chính là không biết lúc đó vì sao bị ma quỷ ám ảnh giúp tiểu tử kia một lần!”
Tạ Thiên Dương và Kiếm Tùy Phong rong lòng bất giác run lên, liếc nhìn nhau cùng rơi vào trầm tư.

Hiện tại bọn họ coi như có nhận thức mới đối với bản sự của Trác Phàm. Xem ra sau này tiếp xúc với tiểu tử này nhất định phải tìm một người trung thành với gia tộc trăm phần trăm đi.

Không thì bị gia hỏa kia đào góc tường sẽ rất phiền phức.

Hai vị lâu chủ Thanh Hoa và Mẫu Đơn lúc này không hề để ý đến đề tài bọn họ đang thảo luận mà chính là đang chăm chú nhìn những ngăn tủ rỗng tuếch phía dưới, trong lòng đều sắp chảy hết máu.

Tên này đáng đâm ngàn đao. Thân là con rể Hoa Vũ Lâu mà cầm đồ của nhạc mẫu không hề khách khí. Vậy mà mảy may không còn lại cái gì, đồ tốt đều bị hắn lấy đi.

Đôi mắt đẹp của Sở Khuynh Thành cũng lộ ra từng tia sát khí.

Xú tiểu tử, ngươi còn không đều là ta? Cầm nhiều như vậy có ích lợi gì. Nhanh chóng trả về cho ta...
Tiểu Nhã ở trên đài cao phải hít sâu bốn năm hơi mới có thể miễn cưỡng đè được phẫn nộ trong lòng xuống.

Mạnh mẽ trừng Trác Phàm rồi mới lần nữa nhìn về phía mười vị luyện đan đại sư lớn tiếng nói: “Mười vị đại sư đã chuẩn bị sẵn sàng, như vậy trận chung kết Đan Vương sẽ bắt đầu bây giờ.”

Vừa dứt lời, nguyên lực chi hỏa trong nháy mắt dấy lên từng hàng một.

Trác Phàm vẫn đứng nguyên ở vị trí thứ nhất không cử động. Tiểu Nhã nhìn về phía Trác Phàm cắn răng nghiến lợi cười lạnh thành tiếng: “Tống đại sư nhớ kỹ, dược tài đã đến tay đều cần phải luyện chế hết mới được!”

Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng khinh thờng bĩu môi.

Đần độn, lão tử mới sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy!

Chờ lão tử đạt được vinh quang của Đan Vương trả nhân tình sẽ lập tức bỏ chạy, ngươi làm sao làm khó được ta?
Oanh!

Đột nhiên một đạo âm thanh vang vọng tooàn trường giống như tiếng dã thú tức giận kêu gầm. Một luồng hỏa diễm đỏ thẫm như màu máu đột nhiên phát lên trởi.

Mà ngay trong tích tắc hỏa diễm quỷ dị mấy loại nguyên lực chi hỏa trong tay các luyện đan đại sư lập tức uể oải đi xuống.


Ánh mắt Trác Phàm không khỏi khẽ híp một cái, trong lòng cười lạnh một tiếng.


Hừ, những lão gia hỏa này rốt cuộc cũng xuất ra thực lực chân chính…





Advertisement
';
Advertisement