Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Sư phụ, thương thế của người không sao chứ.”

Trên đường chuyển đổi vị trí, Nghiêm Phục vội vàng đến trước người Độc Thủ Dược Vương. Xem xét trên dưới, vẻ mặt quan tâm nhưng mà Độc Thủ Dược Vương mặt không hề có biểu tình gì, không liếc nhìn hắn một lần.

Ba!

Độc Thủ Dược Vương đột nhiên dùng tay tát vào trên mặt hắn, đem hắn đánh ra xa ba mét, mới cả giận nói: “Hừ, vi sư còn chưa thành đan mà sao ngươi dám thành? Ngươi cũng biết, chỉ kém một chút nữa là vi sư không có cách nào lọt vào chung kết Đan Vương.”

“Thật xin lỗi sư phụ là đồ nhi sai. Đồ nhi làm sao có thể ngờ rằng ngài sẽ bị tên tiểu tử kia…”

Vẻ mặt Nghiêm Phục cầu xin, đeo lên chân Độc Thủ Dược Vương nhưng mà nói được một nửa lại không dám nói nữa.


Ánh mắt Độc Thủ Dược Vương khẽ híp lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nói là sư phụ bị tiểu tử kia thế nào? Bị tiểu tử kia chơi rất thảm đúng không?”

“Đồ nhi không dám!”

Nghiêm Phục vội vàng gập lưng cúi đầu, trên đầu đầy mồ hôi.


Độc Thủ Dược Vương cười nhẹ lắc đầu rồi lại bật cười một tiếng: “Ngươi còn có gì mà không dám? Thật sự là lão phu bị tên tiểu tử kia chơi lòng vòng, vô luyện là luyện đan hay là tâm kế đều thất bại lớn!

Cái này có gì mà khó nói? Ngay cả tiểu tử kia cũng có thể thừa nhận , không thể đem lão phu đá ra ngoài là hắn đã thua một chiêu. Vậy lão phu từ đầu đến cuối, thua ào ào có cái gì không thể thừa nhận?”

Nghiêm Phục sững sờ, nghi ngờ ngẩng đầu liếc nhìn Độc Thủ Dược Vương lẩm bẩm nói: “Sư phụ ngài…Ngài có vẻ như có chút thay đổi?”

“Không phải ta thay đổi mà chỉ là ta trở lại như lúc đầu…”

Độc Thủ Dược Vương hít một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng giật mình. Dường như nói với mình lại như nói cho đồ đệ: “Luyện đan đại sư vốn là một lòng luyện đan, đan thành đan bại đều là bình thường, không có gì phải giấm giếm!”

Vừa nói Độc Thủ Dược Vương vừa nhìn về phía Nghiêm Phục: “Đồ nhi, ngươi có biết vì sao lúc nãy vi sư đánh ngươi không?”

“Biết, bởi vì đồ nhi dám thành đan trước sư phụ. Thật sự là sai lầm to lớn không thể nói…”

Nghiêm Phục không ngừng cúi đầu nhưng còn chưa dứt lời đã bị Độc Thủ Dược Vương khooát tay, cười to nói: “Ha ha ha… Loại chuyện nhỏ này có tính là gì? Lão phu chỉ đố kỵ ngươi đã đoạt được cái ghế. Hại lão phu suýt nữa mất đi cơ hội được đọ ức cùng kình địch một lần mà thôi!

Loại cơ hội này chỉ sợ từ lúc sinh ra đến giờ lão phu cũng không gặp được.”

Độc Thủ Dược Vương cười lớn tiếng rồi không tiếp tục nhìn về phía đồ đệ nữa mà vòng qua hắn trực tiếp đứng lên vị trí thứ 10.

Nghiêm Phục hơi sững sờ, quay đầu liếc nhìn sư phụ, nghi ngờ gãi đầu một cái.

Hắn cảm thấy hình như sư phụ không còn giống như trước kia. Trước kia sư phụ hắn đều lấy kết quả làm trọng. Đan thành có phần thưởng, đan hủy phải phạt.

Nhưng mà bây giờ sư phụ hắn có lẽ đã không còn coi trọng kết quả , lại muốn đường đường chính chính so tài với tiểu tử kia một lần.

Như lúc trước đã nói, tiểu tử kia dám uy hϊếp đại vị luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ của Độc Thủ Dược Vương hắn thì nhất định phải diệt trừ cho thống khoái.

Một người chết dù có luyện đan thuật cao hơn hắn cũng không thể đoạt được vị trí của hắn đi.

“Kỳ lạ, chẳng lẽ tiểu tử kia chỉ đơn giản muốn nói giúp sư phụ một câu?”

Nghiêm Phục nhìn về phía Trác Phàm, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Tranh đấu giữa kiêu hùng tuy tràn ngập âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt nhưng thắng sẽ được được lỗi lạc, vinh quang. Cho nên Trác Phàm không thể đá Độc Thủ Dược Vương ra ngooài vậy thì mau thừa nhân thua một lần.
Nếu không ván tiếp theo lại lật về cũng thế!

Thế nhưng mà thông qua lời đàm tiếu của người khác về Độc Thủ Dược Vương hắn nhất định sẽ không làm. Hắn có thể sử dụng những người này nhưng sẽ không dựa vào họ.

Độc Thủ Dược Vương có cảm giác tại đây cũng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ vạn trượng hùng tâm. Thế nên muốn lấy chân tài thực học thắng Trác Phàm một lần, hơn nữa còn muốn thắng quang minh lỗi lạc để hắn tâm phục khẩu phục.

Đây là chiến tranh giữa hai đại kiêu hùng, tranh đoạt giữa hai luyện đan sư chân chính, càng là tranh đấu giữa hai nam nhân!

Hoàng Phủ Thanh Vân ngồi ở ghế khách quý sườn Đông chăm chú nhìn bóng người Trác Phàm, sau đó nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương nói: “Các ngươi nghĩ lần này Nghiêm lão có nắm chắc phần thắng hay không?”

“Đương nhiên, nhị công tử!”
Nghe được lời này, Lâm Tử Thiên vội vàng đi đến bên người Hoàng Phủ Thanh Vân cười nói: “Ba lần trước tuy rằằng Nghiêm trởng lão bị thua nhưng từ vòng thứ ba nhìn lại thì cho dù tiểu tử kia dùng bí thuật Thượng Cổ thì luyện đan cũng phải cố hết sức. Có thể thấy hắn nhiều nhất là luyện được đến ngũ phẩm đan. Nhưng mà Nghiêm lão là luyện đan sư thất phẩm chân chính. Sao lại có lý không thắng được?”

“Ừm có đạo lý!”

Hoàng Phủ Thanh Vân hơi gật đầu, lông mày lại đột nhiên nhíu lại, cười nói: “Nhưng mà Lâm trưởng lão, nếu ngươi không nói thì bổn công tử suýt chút nữa quên. Lúc bắt đầu vòng thứ ba hình như ngươi cũng nói như vậy, còn lấy đầu cam đoan rằng Nghiêm lão tất thắng, kết quả thế nào?”

Trong lòng Lâm Tử Thiên oán thầm, khóe miệng nhịn không được co rút mạnh.

Lúc nào lão tử dùng đầu cam đoan lão gia hỏa kia tất thắng. Đây không phải là mong muốn đơn phương của ngươi sao.


Thế nhưng mà hắn không dám nói ra, đành phải cười rạng rỡ lắc đầu.


Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Dù sao đối với lão đầu Nghiêm Tùng này, bổn công tử không có hi vọng gì vào hắn. Ngươi nhìn vòng thứ nhất hắn thua cứ coi như là do tiểu tử kia trục lợi.





Advertisement
';
Advertisement