Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bởi vì chỉ có hắn mới đánh giá cho chúng ta giao phó nhất.”

“Nếu mà không có hắn thì ta sợ rằng đời này sẽ mất đi người yêu nhất. Cho nên phần nhân tình này ta cảm thấy kiếp này cũng không còn. Cho nên tại lần yến hội đó hắn vừa mở miệng, ta liền không nói hai lời. Dù cho có thể khiến Kiếm Hầu Phủ mang đến tai họa ngập đầu cũng ủng hộ Hoa Vũ Lâu các người!”

Lời này nói ra làm hai vị lâu chủ càng kinh hãi hơn.

Hóa ra trong lần yến hội kia, Kiếm Hầu Phủ cùng Tiềm Long các nhất trí ủng hộ các nàng không phải do thể diện của Hoa Vũ Lâu mà chính là do tiểu tử này giúp đỡ kéo lên.

Trong lúc nhất thời cả hai nàng đều cười khổ ra tiếng.

Không ngờ rằng Hoa Vũ Lâu thân là một trong bảy thế gia ngự hạ , kinh doanh hơn ngàn năm lại vẫn không có tác dụng bằng một câu của một tên tiểu tử. Cái này nếu là lúc bà ngoại còn tại thế thì lấy tính cách quật cường của bà nhất định có thể bị tức chết một lần nữa.

Hắt xì!


Dưới lầu trên đài luyện đan, Trác Phàm tự nhiên bị hắt hơi mạnh, nhưng lần này là thật.

Trác Phàm nghi ngờ trong lòng không khỏi sờ mũi một cái. Mẹ nó người nào nói xấu sau lưng lão tử đây.

Lúc này hắn nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương đang ngơ ngẩn trước mặt, trong lòng thầm oán. Nhất định là lão nhân này đang thầm mắng mình. Cứ chờ đấy, chốc nữa ta sẽ lấy mệnh lão.

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp, trong đồng tử lóe lên một đạo sát ý.


Nhưng mà lân này, hắn đã oan uổng lão nhân này. Từ khi Độc Thủ Dược Vương luyện đan thất bại lần thứ hai, ngoại trừ tức giận lúc đầu, sau đó bởi vì lo lắng mà đầu óc trống rỗng.

Lần này tiến vào vòng ba, đều là một số luyện đan đại sư có chút danh vọng. Dù cho không bằng Độc Thủ Dược Vương hắn nhưng trên luyện đan thuật cũng là tiêu chuẩn.

Chỉ một lượt tốc độ thì hắn vẫn có thể đuổi theo. Nhưng bây giờ hắn đã rơi xuống hai lần. Nếu lại tiếp tục truy đuổi thì hoàn toàn không có khả năng.

Nhìn thấy điều này, trong lòng Trác Phàm cười lạnh, như đã đoán được từ sớm.

Thực ra hai lần Trác Phàm đánh gãy thời cơ luyện đan của hắn đều đã sớm tính toán chuẩn, ngay tại một khắc đan sắp hình thành. Cứ như vậy, vừa vặn có thể hao phí thời gian luyện đan của hắn nhiều nhất.

Coi như hắn luyện lần thứ ba, Trác Phàm không còn quấy nhiễu thì với tốc độ của hắn cũng đã không có khả năng đuổi kịp.

Có thể nói ở vòng cạnh tranh thứ ba này, Độc Thủ Dược Vương ở luyện đan đã bị thua một bậc. Nhưng mà càng trọng yếu hơn là sau đó xem Trác Phàm chơi cho chết đi sống lại.

Đào Đan Nương liếc nhìn Trác Phàm một chút, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, kích động không nói ra lời. Nàng vạn lần không nghĩ đến Trác Phàm vậy mà có năng lực như thế. Có thể có biện pháp đem Độc Thủ Dược Vương đá ra khỏi danh sách.

Lần này mặc kệ là Trác Phàm thắng hay là Đào Đan Nương nàng thắng thì Bồ Đề Tu Căn đều cũng sẽ không ra khỏi Hoa Vũ Lâu.

Đôi mắt đẹp của Sở Khuynh Thành cũng dừng lại ở trên thân Trác Phàm. Đúng là trước nay chưa từng có, càng nhìn càng yêu thích. Lấy lời nói của Tiếu Đan Đan thì là phu quân này so với người trước kia còn mạnh hơn nhiều.

“Có biện pháp!”

Đột nhiên Độc Thủ Dược Vương vỗ ót một cái, sợ hãi kêu lên. Ngay sau đó hắn liền xuất ra tám cây ngân châm, mạnh mẽ đâm xuống trán mình.

“Ngân châm phong huyệt?”

Trác Phàm nhíu chân mày, không khỏi khẽ cười. Hắn hiểu rõ lão nhân này là muốn phong bế thính lực cuả chính mình tránh cho hắn lại đến quấy nhiễu.

Thế nhưng sao lão gia hỏa này không làm sớm đi? Bây giờ lão tử dù không quấy nhiễu ngươi để cho ngươi luyện đan thật tốt thì ngươi cũng không kịp.
Nhưng mà Độc Thủ Dược Vương dường như không tin, nguyên lực chi hỏa trong tay dấy lên đem toàn bộ dược liệu cho vào bên trong.

“Ngũ phẩm đan, hoàn thành!”

Đúng lức này lại một tiếng kêu to vang lên. Người thứ chín thành công lọt vào. Mà những người còn lại đang liều mạng luyện đan, thế nhưng dù là người kém cỏi nhất cũng chỉ cần khoảng hai ba phút.

Còn mấy người nhanh hơn, có thể chỉ khoảng chừng nửa phút là hoàn thành.

Hừ, lão nhân này đã không đuổi kịp!

Trác Phàm cười lạnh thành tiếng, những luyện đan sư còn lại trong mắt cũng toát ra vẻ hưng phấn. Đây chính là lần đầu của bọn họ cũng có thể là lần suy nhất trong cuộc đời có cơ hội để thắng Độc Thủ Dược Vương.

Phốc!

Bỗng nhiên, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, bay vào trong ngọn lửa. Sau một khắc ngọn lửa liền bốc cao hai, ba trượng, uy lực mạnh hơn trước mấy lần.
Chỉ trong nháy mắt đã đem dược liệu hóa thành dược dịch.

Tròng mắt của Trác Phàm không ngăn được co lại, lão nhân này vì muốn lọt vào mà ngay cả huyết tinh cũng lấy ra để luyện dược, thật sự là liều lĩnh.

Nhưng mà đáng tiếc, dù vậy nhưng muốn trong một khoảng thời gian ngắn luyện thành linh đan cũng là chuyện không thể.

Phốc!

Đột nhiên, lại phun một ngụm máu huyết, Độc Thủ Dược Vương không kịp lau sạch vết máu bên miệng, lập tức kết ấn khởi quyết.

Chỉ một thoáng máu nhập vào hỏa diểm ngưng tụ thành một hạt đan căng tròn, mà những thứ nước thuốc kia ở bên trong liệt diễm giống như Bách Xuyên vào biển, cùng nhau hướng phía Huyết Đan dũng mãnh lao đến.

Chỉ trong nháy mắt liền hoàn toàn tràn vào.

Sau cùng nghe một tiếng hét lớn vang lên, trong tay Độc Thủ Dược Vương liệt diễm lần nữa nổ vang, viên huyết sắc đan dược kia tròn căng, trong nháy mắt bay ra ngoài, tản ra đan khí cuồn cuộn bốn phía.
Độc Thủ Dược Vương vung tay lên, đem đan dược hoàn toàn chụp đến tay, giơ cao lên đầu, lớn tiếng nói: “Ngũ phẩm đan luyện chế hoàn thành!”

“Ngũ phẩm đan luyện chế hoàn thành!”

Dường như một trước một sau, có một người gọi to.


Tiểu Nhã nhìn hai người, dựa theo trình tự đến trước người Dược Vương, cầm lấy đan dược lên xem, gật đầu nói: “Nghiêm lão luyện chế thành công ngũ phẩm hạ phẩm đan, lọt vào trận chung kết Đan Vương.”


Độc Thủ Dược Vương vừa lúc rút ngân châm ra, nghe được câu này bên tai. Thân thể hơi lay động một chút, thở dài một hơi, cuối cùng cũng nở nụ cười vui mừng.


Thế nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, Trác Phàm liền biết hắn đã đại thương khí. Coi như có lọt vào trận chung kết Đan Vương cũng không có cách nào lại luyện chế được đan dược...




Advertisement
';
Advertisement