Thì ra vừa rồi hẳn thả chậm tốc độ luyện hóa nhằm để Trác Phàm buông lỏng cảnh giác.
Liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng Độc Thủ Dược Vương nhếch lên nụ cười âm tà: "Tống đại sư, lão phu đã luyện hóa dược dịch, rất nhanh có thể thành đan, thời gian ba hơi thở kia cũng không cần ngươi để lại, ngươi vẫn nên làm tốt chuyện của mình đi thôi, ha ha ha. . ."
Mí mắt run rẩy, sắc mặt Trác Phàm âm trầm, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ngươi ném gì vào trong đan dược của ta?"
"Ném?"Độc Thủ Dược Vương nhíu mày, lắc đầu nói: "Lão phu sẽ không làm loại chuyện phá hỏng người khác luyện đan, có điều trong lúc luyện hóa dược tài, không cẩn thận khiến dược dịch tràn ra ngoài, ngoài ý muốn rơi vào trong dược của ngươi, mong Tống đại sư không nên quá để ý."
Ngoài ý muốn?
Lúc Luyện Đan Sư luyện hóa dược tài, nếu tâm thần bất an, nguyên lực hỏa bất ổn mới khiến dược dịch vẩy ra ngoài, nhưng điều đó chỉ xuất hiện ở người mới luyện đan mà thôi, cho dù nhất phẩm Luyện Đan Sư, cũng sẽ không xảy ra sai lầm này.
Độc Thủ Dược Vương thân là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, đường đường là thất phẩm Luyện Đan Sư, làm sao có thể phát sinh sai lầm chứ?
Đây rõ ràng là cố ý.
Điều này trong lòng tất cả mọi người đều hiểu nhưng lại không có cách nào. Hắn cũng đã nói mình không cẩn thận, người khác cũng không có cách nào chứng minh là hắn cố ý.
Trác Phàm cắn môi không thèm quan tâm, vội vàng xem biến hóa bên trong dược dịch, thế nhưng không tra thì thôi, tra ra càng làm cho hắn sợ hãi.
"Thanh Mãng lân dịch?"
Trác Phàm kêu lớn.
Lời vừa nói ra, mọi người cùng nhau kinh hãi.
Hiện tại ai cũng biết, Trác Phàm luyện chế là Ôn Dương Đan, tất cả dược tài luyện hóa đều là dược vật dương tính ôn hòa. Nhưng là Thanh Mãng lân dịch lại là Linh thú cấp hai, luyện hóa lân giáp Thanh Thiên Độc Mãng mà thành.
Bản thân mãng xà chính là vật âm hàn, bản tính hung dữ, bao hàm sát khí bên trong.
Độc vật tương xung với dược tài Ôn Dương Đan, một khi thành đan, đan dược bởi vì âm dương tương khắc khiến dược lực giảm mạnh.
Đừng nói tam phẩm đan, cho dù là nhị phẩm đan cũng không giữ được, có lẽ chỉ có thể luyện thành nhất phẩm đan.
Tất cả mọi người cũng không có cách nào, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Chiêu luyện đan thuật này của Trác Phàm, luyện hóa đan dược cực nhanh, hiếm thấy trên đời. Nhưng cũng tiếc, dược tài của hắn đã hết hiệu lực, cho dù có luyện chế lại lần nữa, dưới tốc độ của Độc Thủ Dược Vương đã cách hắn một khoảng lớn, không bao giờ còn có thể có thể đuổi kịp.
Vốn vô địch vòng thứ hai nằm trong tay, cũng vì Trác Phàm cuồng vọng tự đại mà mọi hy vọng đều tiêu tan.
Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, nhìn vẻ mặt của Trác Phàm, cười tà dị nói: "Tiểu tử, còn nhớ lời thề vừa rồi của ngươi không, một khi ngươi rời khỏi vị trí này thì đầu phải giao ra, lão phu ở chỗ này chờ ngươi, ha ha ha. . ."
Độc Thủ Dược Vương cười vang vọng trong Hoa Vũ đường.
Mọi người thở dài lắc đầu, tiếc cho một kỳ tài luyện đan hoành không xuất thế đã bị Độc Thủ Dược Vương đường hoàng lấy đi tánh mạng.
Đào Đan Nương thở dài, thất vọng nhìn Trác Phàm, tiếp tục luyện chế đan dược của chính mình.
Tiểu tử này, có một thân tuyệt kỹ luyện đan nhưng tâm tính bất ổn, đáng tiếc. . .
Lưu Nhất Chân kinh ngạc nhìn Trác Phàm, cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Hàng ghế khách quý phía tây, Hoàng Phủ Thanh Vân cười lớn, mừng rỡ như điên: "Nghiêm trưởng lão quả nhiên cao tay."
Mọi người bên cạnh gật đầu tán thành.
Lầu lầu chính, ba người Hoa Vũ Lâu tức giận đến giậm chân.
"Tiểu tử này, thật sự không muốn khen mà, vừa rồi còn khen hắn có thể gánh vác gánh nặng của Hoa Vũ Lâu, lập tức liền bị Nghiêm Tùng âm chết."
Mẫu Đơn lâu chủ tức giận mắng to: "Tên cuồng vọng tự đại này, thật vất vả mới tạo dựng được ưu thế, lại mất cả rồi!"
"Đúng vậy, tiểu tử này làm việc thật khiến người ta không yên lòng."
Thanh Hoa lâu chủ cũng thở dài nói, "Cứ như vậy, đừng nói để hắn cứu Hoa Vũ Lâu, không biết chút nữa chúng ta phải cứu hắn không chừng.
Chỉ có Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm, không có bất kỳ oán trách gì, chỉ lẩm bẩm nói: "Hắn thay Khuynh Thiên đến, chẳng lẽ cuồng vọng một chút cũng không được sao? Nếu như Khuynh Thiên còn sống, chắc cũng giống như hắn."
"Sư phụ, ngài mau cứu phu quân đi."
Lúc này, Tiếu Đan Đan cầu cứu Mẫu Đơn lâu chủ.
Mẫu Đơn lâu chủ bất đắc dĩ nhìn mấy người Long Cửu, thử dò xét nói: "Các vị, thấy các ngươi dường như có quen biết với Tống Ngọc, không biết các ngươi cảm thấy việc này như thế nào?"
Tuy tính tình nàng cục cằn nhưng vô cùng tỉ mỉ, nàng hiểu rõ nếu cứu Trác Phàm chỉ dựa vào thực lực Hoa Vũ Lâu không thì không đủ, nhất định phải liên hợp với Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu phủ.
Nhưng nghe nàng nói, mọi người lại không có phản ứng gì, vô cùng bình tĩnh.
"Cứu? Cứu cái gì? Tiểu tử kia cần chúng ta đi cứu sao?"
Tạ Thiên Dương nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta đoán chừng hiện tại tiểu tử kia tức giận đến muốn nổ phổi, một người khôn khéo như hắn, lần này lại bị người ta âm một chiêu, hắn nhịn được mới lạ."
Mày Mẫu Đơn lâu chủ nhíu lại, không rõ ràng cho lắm.
Đột nhiên, huynh muội Đổng Thiên Bá bỗng nhiên một cái lảo đảo, té ngã trên đất, trên mặt đều là mang theo vẻ hoảng sợ.
Không đợi bọn hắn tra hỏi rõ ràng, Đổng Thiên Bá đã kinh hoảng nói: "Người kia. . . Người kia không phải là Tống Ngọc huynh đệ, hắn. . . hắn là ai?"
Mọi người giật mình, trong lòng không hiểu, cùng nhau nhìn xuống dưới. Nhưng không nhìn còn đỡ, nhìn qua khiến tim bọn họ đập loạn xạ.
Bởi vì lúc này trong mắt Trác Phàm đã ngưng tụ sát ý. Cỗ sát ý này giống như tu la địa phủ, khiến mọi người nhìn hắn đều cảm giác như có một thanh đao treo lơ lửng ở cổ.
Chỉ cần một khắc sau, liền có thể tuỳ tiện kết thúc tính mạng bọn họ!
Lần này Trác Phàm thật sự tức giận.