thể nàng vô cùng chấn động, Sở Khuynh Thành luì lại liên tục ba bước, trong mắt đã đầy tuyệt vọng.
Việc kia trong lời của Mẫu Đơn lâu chủ, nàng tương đối rõ ràng, đó là việc bố trận đối phó Độc Thủ Dược Vương ở chỗ đặt Bồ Đề Tu Căn. Nhưng người đi làm việc này lại cũng làm phản, nói rõ Độc Thủ Dược Vương đã biết được toàn bộ kế hoạch của các nàng.
Cơ hội cuối cùng để đối phó lão tặc này, cũng hoàn toàn biến mất...
“Khặc khặc khặc... Lão phu đã sớm nói, Hoa Vũ Lâu đã nằm trong khống chế lão phu từ lâu, ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng đều phí công thôi, vẫn nên bỏ bớt tâm tư đi.”
Độc Thủ Dược Vương cười tà một tràng, vung tay lên, cùng với một chuỗi dài tiếng “Ầm ầm” vang lên, mấy viên Linh thạch trong suốt sáng long lanh liền rơi xuống trước chân các nàng. Những linh thạch đó đều dùng để bố trí tù Long Trận.
“Còn nữa, các ngươi bố trí hạ cấm chế ở phía Tây, lão phu cũng nghĩ biện pháp phá giải rồi. Không thể để nhị công tử ở trong cấm chế quan sát bách đan thịnh hội lần này chứ, việc này là quá vô lễ với Đế Vương Môn đấy, ha ha ha...”
Độc Thủ Dược Vương cười lớn, quay người đi xuống lầu, nhóm lâu chủ phản bội không có cách nào khác chỉ đành cúi đầu theo sát phía sau.
Nếu những người khác nhìn thấy điều này, chắc đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Mười ba lâu chủ trong mười lăm vị của Hoa Vũ Lâu, vì sao phải đi theo sau mông Độc Thủ Dược Vương? Nếu người thông minh gặp phải, cũng nhất định đoán ra Hoa Vũ Lâu đại thế đã mất.
“Ha ha ha... Sở lâu chủ, ngươi cứ nhìn lão phu làm sao danh chính ngôn thuận, lấy được bảo vật trấn lâu Bồ Đề Tu Căn của các ngươi đi.”
Người đã tới dưới lầu, nhưng tiếng cười lớn của ông ta lại lần nữa dội đến tai ba người.
Trong đôi mắt của Sở Khuynh Thành đã phủ một tầng sương mỏng, hai tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu tươi đỏ hồng đang rỉ ra, nhưng nàng cũng không thèm để ý.
Mẫu Đơn lâu chủ trong lòng áy náy, nước mắt ngăn không được đã trào lên: “Khuynh Thành, muội đánh ta đi, đều là ta không tốt, mới phá hỏng đại kế.”
“Mẫu Đơn, ngươi thật hồ đồ, việc này sao có thể để người thứ tư biết...”
Sở Khuynh Thành đứng tại chỗ ngơ ngác, không nói gì, giống như trời đã sập, tim đã nát. Thanh Hoa lâu chủ thì oán trách nhìn Mẫu Đơn lâu chủ một lúc, thở dài.
Bất quá việc đã đến nước này, oán trách thì có ích lợi gì? Độc Thủ Dược Vương đã không hồi hộp chút nào, chắc nịch rằng bản thân lão lấy được thắng lợi sau cùng, tiếp theo liền chờ đợi thời gian chậm rãi trôi đến thời khắc lão ta cầm lấy Bồ Đề Tu Căn.
“Lão tặc Nghiêm Tùng, muốn cầm bảo vật của Hoa Vũ Lâu chúng ta, không dễ dàng như vậy đâu.”
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang vọng bên tai mọi người. Nghiêm Tùng vừa đi xuống lầu, lông mày hơi nhíu lại, đưa mắt nhìn ra phía sau xem thử, ông ta cười lạnh thành tiếng: “Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là lão thái bà ngươi!”
Người vừa đến chính là thủ tịch luyện đan sư của Hoa Vũ Lâu, Đào cô cô.
Lách mình đi đến trước người Sở Khuynh Thành, Đào cô cô thản nhiên nói: “Nha đầu, không cần trưng ra vẻ mặt đưa đám, chúng ta còn chưa thua đâu!”
“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng! hai mươi năm trước khi Lão phu gặp ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là tên luyện đan sư lục phẩm thôi, mà lão phu sớm đã là Đan Sư thất phẩm. Hai mươi năm trôi qua, dù ngươi bây giờ đã có thể luyện chế đan dược thất phẩm, nhưng công lực cũng còn kém xa lão phu lắm đấy!”
“Hừ, vậy cũng không nhất định. Tục ngữ nói, sĩ biệt ba ngày, lau mắt mà nhìn!
Hôm nay chỉ cần có lão thân ở đây, ngươi đừng mơ tưởng lấy được Bồ Đề Tu Căn dù chỉ một miếng!”
Ánh mắt Độc Thủ Dược Vương khẽ híp một cái, mỉa mai cười ra tiếng: “Lão thái bà, vậy chúng ta cùng chờ xem. ngược lại Lão phu cũng muốn xem thử, mấy năm này ngươi tiến bộ được bao nhiêu!”
Vừa nói xong, Độc Thủ Dược Vương vung ống tay áo, mang theo mấy người kia rời đi.
Sở Khuynh Thành nhìn về phía Đào cô cô, trong mắt như lại xuất hiện hi vọng: “Đào cô cô, người thật sự có biện pháp thắng ông ta?”
Đào cô cô cười khổ than thở một tiếng, nháy mắt mất hết khí thế: “ Nha đầu ngốc, lúc nãy lão thân chỉ tăng thanh thế cho con thôi. Trên phương diện luyện đan này, có thể nói Độc Thủ Dược Vương thật sự là đệ nhất Thiên Vũ, không ai có thể so được!”
“Nói như vậy, ngay cả một tia hi vọng chúng ta cũng không có...”
Sở Khuynh Thành lần nữa cứng lại, trong mắt vừa mới dâng lên chút ánh sáng, giờ lại bị dập tắt.
Đào cô cô nhìn mà đau lòng, trầm tư một lát, bà thản nhiên nói: “Thế thì không phải vậy, luyện đan sư có mạnh đến đâu thì lúc luyện đan cũng đều có một vài thất bại. Chỉ cần trong lúc luyện đan, luyện đan sư có một tia phân thần( mất tập trung), vây viên thuốc đó hơn phân nửa sẽ bị hủy. Độc Thủ Dược Vương hắn luyện đan mấy chục năm, tuyệt cũng trốn không thoát khỏi đạo lý này!”
“Nói vậy, người còn có hi vọng thắng hắn?” trong mắt Tần Thái Thanh sáng lên, nhìn về phía bà, Sở Khuynh Thành và Mẫu Đơn lâu chủ cũng nhìn bà đầy hi vọng.
Thấy ba đôi mắt sáng ngời, trong lòng Đào cô cô không đành lòng nói thẳng, chỉ đành phải nhắm mắt cúi tháp đầu. Nhưng trong lòng bà biết rõ, Độc Thủ Dược Vương có kinh nghiệm luyện đan mấy chục năm, tâm tính vô cùng vững chắc, há có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này?
Đoán chắc dù bà luyện đan thất bại lần mười, Độc Thủ Dược Vương chưa chắc sẽ luyện hỏng một lần!
Đào cô cô thở dài một hơi, tập tễnh đi xuống lầu: “Lão thân xuống phía dưới chuẩn bị, các ngươi cũng đừng quá thất vọng, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Bà là trưởng bối trong Hoa Vũ Lâu, cũng chỉ có thể an ủi những cô nương trẻ tuổi này một chút. Có điều những lời này của bà thật sự có tác dụng, mấy người Sở Khuynh Thành không còn uể oải như lúc trước nữa, ngược lại lòng tràn đầy mong đợi nhìn lấy bóng lưng đi xuống lầu của Đào cô cô.
Nhưng mà các nàng tuyệt đối không ngờ được, đối tượng các nàng ký thác hi vọng cuối cùng, cũng chỉ là một bà lão gần đất xa trời, ôm theo ý niệm ắt phải chết để tới đây mà thôi...