Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Loại người này, so với những hạng người bình thường mà nói mới thật sự là kẻ ngu!”

Liếc nhìn qua bóng lưng Sở Khuynh Thành đang siết chặt nắm đấm, Độc Thủ Dược Vương đắc ý rời đi, chỉ là tiếng cười nhạo của lão vẫn còn vọng lại: “Cái thế giới này là thế giới của nam nhân, cũng là thế giới của người thông minh, kẻ ngu và nữ nhân vọng tưởng tranh giành, cho dù chết cũng là đáng đời!”

“Tên Độc Thủ Dược Vương đáng chết!”

Người biết hết tất cả nguyên do bên trong- Long Cửu chỉ còn một bên mắt không khỏi giận dữ trợn trừng lên. Quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành, chỉ thấy nàng đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Thấy tình cảnh này, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, lại đến bên cạnh Trác Phàm nói nhỏ: “Huynh đệ, ngươi đã nói với nha đầu Sở Sở chuyện liên minh của ba nhà chúng ta chưa!”

“Không cần thiết nói!”


Trác Phàm ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua phương hướng những kẻ kia biến mất, lãnh đạm nói: “Đây là chuyện của các ngươi, chuyện của ta muốn làm, là để tên tiểu tử cuồng vọng kia, biết cái gì gọi là nam nhân chân chính!”

Long Cửu trong lòng rét run, nhìn lấy khuôn mặt băng lãnh củaTrác Phàm, bờ môi nhúc nhích một chút, lại không nói nên lời. Ông chưa từng thấy, vẻ mặt của Trác Phàm đáng sợ như thế...

Một bên khác, Hoàng Phủ Thanh Vân lần nữa trở lại quán trọ của Hoa Vũ Lâu, Độc Thủ Dược Vương nhịn không được tiến lên hỏi: “Nhị công tử, lúc nãy vì sao muốn thả bọn họ? Lấy thực lực chúng ta, mấy người hắn tuyệt đối phải mất mạng!”


“Hồ đồ!”

Hoàng Phủ Thanh Vân liếc lão một cái sắc lẹm, trách cứ: “Gϊếŧ mấy người kia thì dễ, nhưng sau khi gϊếŧ chết thì sao? Tất nhiên gây nên đại chiến bảy nhà, cuối cùng coi như chúng ta thắng được, nhưng tuyệt đối cũng chỉ có một con đường chết.”

“Nhị công tử, sao lại nói như vậy?”

Mọi người hỏi.

Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi cười nhạo một tiếng, trong mắt lóe lên tinh mang, thản nhiên nói: “Đừng quên, trong Thiên Vũ này, cũng không chỉ có mỗi ngự hạ bảy thế gia, còn có tứ trụ và...”

Đằng sau lời nói, Hoàng Phủ Thanh Vân không nói hết, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng. Sau đó trong lòng càng kinh hãi hơn, nguyên lai dã tâm của Đế Vương Môn lại to lớn như thế, cuối cùng là nhắm đến vị trí kia.

“Tóm lại, hiện tại Hoa Vũ Lâu đã sụp đổ, không cần thiết bức các nàng ta chó cùng rứt giậu. Còn Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ, hừ hừ, lần này coi như bổn công tử cũng thấy rõ, bọn họ đều là cái gai, sớm muộn cũng phải thu thập!”

“Nhị công tử anh minh!”

Mọi người cùng nhau cúi đầu, nhưng suy nghĩ trong lòng đều có khác biệt.

Dược Vương Điện từ sớm đã quy thuận Đế Vương Môn, U Minh Cốc thì cười trên nỗi đau của người khác, lão đáng ghét của Tiềm Long Các lần này rốt cục đá trúng tấm sắt Đế Vương Môn. Còn Lâm Tử Thiên của Khoái Hoạt Lâm, mười phần là ngọn cỏ đầu tường, thấy người khác đều bái lạy, ông ta cũng bái theo, để tránh rước họa vào thân!

Sáng sớm hôm sau, Trác Phàm từ trong phòng cho khách của Hoa Vũ Lâu đi ra, nhìn mặt trời vừa mới mọc lên, thở dài một ngụm khí nghẹn ở ngực.

Nghĩ đến hôm qua còn cùng Sở Khuynh Thành trải qua thế giới hai người thế ngoại đào nguyên, hôm nay đã lại nhập vào trần thế, Trác Phàm không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, có chút tiếc hận.

Nếu không phải tại tên Hoàng Phủ Thanh Vân quấy rối, hắn hiện tại chắc đang còn cùng Sở Khuynh Thành ở trong gian nhà nhỏ, nàng nàng ta ta đấy.
Có điều, dù không có sự tình của ngày hôm qua, thì vẫn có một ngày bách đan thịnh hội tổ chức, hắn cũng nên hành động. Tóm lại, loại cuộc sống điền viên đó, thủy chung không phải chốn quay về của hắn.

Ai, lão tử đúng là người lao mệnh (mệnh làm việc chăm chỉ) mà!

Trác Phàm ngửa mặt lên trời thở dài.

Đúng lúc ấy thì một bóng hình màu trắng xinh đẹp rơi xuống, định thần nhìn lại, quả là Sở Khuynh Thành không thể nghi ngờ. Nhưng không đợi hắn kêu lên sợ hãi, nàng đã mang theo hắn bay lên không trung.

“Đi theo ta!”

Khoảng nửa giờ sau, hai người lần nữa hạ xuống mảnh hoang phế trong khu thôn xóm nghèo. Chỉ là lần này không chỉ có hai người, còn có ba người quen, huynh muội Đổng gia cùng Tiếu Đan Đan.

Nhìn thấy bọn họ, Trác Phàm cũng hơi nghi hoặc một chút.

Biết tâm tư của hắn, Sở Khuynh Thành cười nói: “Chàng đã gặp bà ngoại và người nhà của ta, theo lý ta cũng nên đi bái kiến lệnh tôn lệnh đường, nhưng lộ trình xa xôi, chỉ có thể gặp bằng hữu của chàng trước.”
Nói xong, Sở Khuynh Thành kéo tay Trác Phàm, làm một thủ thế xin mời với ba người, mời bọn họ tiến vào một gian phòng nhỏ trong nhà.

Tiếu Đan Đan sững sờ, hoàn toàn ngốc rồi, sao tổng lâu chủ lại xuất hiện cùng với Trác Phàm? Sáng sớm nàng ta nhận được mệnh lệnh của sư phụ, để nàng ta mang huynh muội Đổng gia đến nơi này, kết quả người gặp bọn họ lại là tổng lâu chủ.

Nàng ngốc, huynh muội Đổng gia càng thêm ngốc.

Sáng sớm thì gặp phải tiểu ma nữ Tiếu Đan Đan này, bọn họ còn tưởng rằng Hoa Vũ Lâu rốt cục muốn tìm hai người tính sổ, hại họ nơm nớp lo sợ một buổi sáng. Nhưng bây giờ gặp cảnh huynh đệ của mình cùng Hoa Vũ tổng lâu chủ thân mật nắm tay, trong lúc nhất thời, thế giới quan của hai người hoàn toàn sụp đổ.

Tống Ngọc một thiếu gia gia tộc hạng xoàng, rốt cuộc làm sao cấu kết được với đường đường ngự hạ bảy thế gia- tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, mỹ nhân đệ nhất Thiên Vũ- Sở Khuynh Thành?
“Muội muội, ta đã sớm nói muội phải ra tay sớm!

Xem đi, muội hết cơ hội rồi!” Đổng Thiên Bá ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người, trong mắt vẫn có vẻ mờ mịt như cũ.

Đổng Hiểu Uyển trong lòng khổ sở, nghĩ sao cũng không thông: “Ca, muội nào biết được, Tống Ngọc ca ca sẽ cùng Hoa Vũ tổng lâu chủ ở chung một chỗ chứ.”


Nhưng mà hai người kia đau khổ, Tiếu Đan Đan càng đau khổ hơn. Thật vất vả mới nhìn trúng một nam nhân, tình địch lại là người lãnh đạo trực tiếp của người lãnh đạo trực tiếp của nàng ta, cái này khiến nàng ta biết đi con đường nào?


Nhất thời, ba người liếc nhau, vậy mà tất cả đều mang cùng một khuôn mặt khổ bức...





Advertisement
';
Advertisement