Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nghe một tiếng ầm vang lên, khối cự thạch cao mười trượng đã bị đánh thành phấn vụn.

Trong lòng Sở Khuynh Thành vô cùng hoảng hốt, nàng biết rõ ràng Hoàng Phủ Thanh Vân có thực lực mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến thực lực hắn lại mạnh đến mức này. Trên mặt nàng càng thêm ngưng trọng.

“Hừ, Khuynh Thành, ngươi thấy rồi chứ, tiểu tử này chỉ biết trốn sau lưng ngươi, thời khắc mấu chốt còn bắt ngươi phải đến bảo hộ hắn. Loại nam nhân này, có chỗ nào phù hợp với ngươi?”

Hoàng Phủ Thanh Vân cười lạnh, nhìn về phía Sở Khuynh Thành.

Sở Khuynh Thành vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, từ chối cho ý kiến: “Thì sao, ta nguyện ý đấy. Dù sao nam nhân trong Hoa Vũ Lâu không phải đều giống vậy sao?”

“Ấy, Khuynh Thành, tuy ta không muốn phản đối nàng. Nhưng nàng phải biết, ta thật sự không phải đồ ăn bám.”


Trác Phàm mặc dù đang mơ hồ, nhưng có vài chuyện hắn nghe thấy rõ ràng nên vội vàng nhấn mạnh.

Trác Phàm thân là một đời Ma Hoàng, thể diện là lớn nhất. Loại chuyện liên quan đến danh tiết, hắn tuyệt không thể qua loa đại khái được.

Sở Khuynh Thành tức giận nguýt hắn một cái, thấp giọng trách cứ: “Im miệng, chàng không nói lời nào, không ai xem chàng thành người câm đâu.”

“Ha ha ha... Nói hay lắm, nếu ngươi thật sự là một nam nhân như lời người nó, mẹ nó ngươi cũng đừng tránh sau lưng nữ nhân nữa, ra đây đơn đấu với bổn công tử!”


Hoàng Phủ Thanh Vân cười lớn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.

Nhiệt độ trong mắt nhanh chóng hạ xuống, hai con ngươi của Trác Phàm nhìn chòng chọc vào Hoàng Phủ Thanh Vân, hoàn toàn nhuốm đầy sát khí, nhưng hắn vẫn chưa đánh mất lý trí, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi và ta tất sẽ có một trận chiến, đáng tiếc không phải hôm nay. Nếu thực sự muốn chết thì ngươi hãy nhịn thêm hai ngày!”

Lời vừa nói ra, hai người còn lại đồng thời kinh hãi. Sở Khuynh Thành nhìn qua Trác Phàm với ánh mắt không thể tin, trong mắt đầy nghi ngờ.

Rốt cuộc thì ai cho tên tiểu tử này là gan lớn đến thế, dám nói năng hùng hồn. Nên biết cái tên Hoàng Phủ Thanh Vân kia là tu giả luyện thể cấp bậc Thiên Huyền nhị trọng đấy, ngay trong Thiên Huyền cảnh cũng rất hiếm khi có địch thủ.

Còn hắn chỉ là một thiếu gia của tam lưu gia tộc vừa mới đột phá Đoán Cốt nhị trọng thôi, sao có thể đánh đồng với Hoàng Phủ Thanh Vân?

Nhưng nàng nhìn vào ánh mắt hắn cũng không giống giả, tựa như đến lúc đó hắn thật sự có thể làm được.

“Ha ha ha... được, được lắm!”

Hoàng Phủ Thanh Vân giận quá hóa cười, hắn ta thật sự không ngờ có một ngày, mình lại bị một nhân vật bất nhập lưu tuyên bố báo tử trước.

Đây quả thực chuyện hoang đường nhất thiên hạ, trò khôi hài nhất thiên hạ!

Tiểu tử này từ trong hốc núi chạy ra nên không biết uy thế của Đế Vương Môn cũng coi như thôi. Vừa rồi bổn công tử đã lộ ra thực lực, vậy mà vẫn còn dám nói khoác mà không biết ngượng.

“Tiểu tử ngươi không cần chờ thêm mấy ngày, hôm nay bổn công tử sẽ lấy mạng ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng đạp một cái, phóng về phía Trác Phàm. Sở Khuynh Thành không khỏi kinh hãi, vội đẩy Trác Phàm ra phía sau, sau đó duỗi tay đánh ra một ngọc chưởng mang theo quầng sáng màu trắng.

Ầm!

Một tiếng nổ rung trời phát ra, Hoàng Phủ Thanh Vân đang vọt tới trước chợt dừng lại, phía trên Thiết Quyền hiện lên lưu quang đã bị phủ đầy băng sương. Mà Sở Khuynh Thành nháy mắt bị bay ngược ra xa năm sáu trượng, mới miễn cưỡng dừng lại, từ khóe miệng có máu tươi chậm rãi chảy xuống.
“Hừ, Khuynh Thành, ngươi lại vì tiểu tử này mà xuất ra Huyền Nguyệt của Hoa Vũ Lâu đến ngăn cản ta!”

Hoàng Phủ Thanh Vân giận giữ hừ lạnh, hắn ta vung tay, băng sương trên tay hắn ta bị chấn vỡ, hắn ta không hề bị gì: “Đã thế, đừng trách ta vô tình!”

Hoàng Phủ Thanh Vân hét lớn, hai chân mạnh mẽ giẫm xuống đất, tròng mắt toát ra tinh quang. Chỉ một thoáng, trên người hắn ta thoáng hiện lên ánh sáng màu vàng kim, trên trán dần dần hiện ra một hư ảnh Kim Long. Cùng với từng trận long ngâm vang lên, trên thân hắn ta như có sáu con Kim Long thực chất quấn lên.

Long Mạch luyện thể!

Con ngươi của Trác Phàm cứng lại, cuối cùng cũng biết thể phách(thân thể và phách thể) của hắn ta vì sao mạnh đến vậy, vượt xa luyện thể tu giả đồng dạng, hóa ra là mượn tinh khí Long Mạch đến tu luyện thể phách.
Phàm là vị trí Long Mạch đều hội tụ tinh hoa đại địa. Đại địa hậu đức tại vật*, nguy nga bất động. Lấy tinh hoa của đại địa luyện thể, tự nhiên sẽ như núi cao trùng điệp, cường đại cứng cỏi!

*đất đai với đức hạnh vĩ đại, có thể gánh vác cả thế giới.

Hơn nữa nhắc tới thì phương pháp luyện thể của Hoàng Phủ Thanh Vân và của hắn cũng hiệu quả như nhau.

Thân thể hắn là do danh xưng Huyết dịch Đại Địa, Kim Cang Lưu Sa đúc thành, mà hắn ta luyện thể lại từ Tinh Khí Đại Địa mà thành. Hai người đều lấy tinh phách đại địa luyện thể, nhưng lại hơi có khác biệt.

Nếu như nói Trác Phàm là binh khí hình người thuần túy, vậy Hoàng Phủ Thanh Vân cũng là nửa người nửa binh. Tuy Trác Phàm ở mặt luyện thể cao hơn một bậc, nhưng ở mặt tu vi lại kém một khoảng lớn.
Cho nên nếu giao thủ với nhau, vẫn phải ăn thiệt thòi.

Sở Khuynh Thành thì trong lòng càng hoảng hốt, kêu lên sợ hãi: “Vũ kỹ Huyền giai của Đế Vương Môn, Hoàng Cực Bá Thể Quyết!”

“Hắc hắc hắc... Khuynh Thành, ta khuyên ngươi đừng bao che tiểu tử này nữa, coi chừng lỡ mất tính mạng mình!”

Hoàng Phủ Thanh Vân cười lạnh, phóng đến Trác Phàm lần nữa.

Sở Khuynh Thành quýnh lên, song chưởng đều xuất hiện. Nháy mắt, mấy chục dải lụa trắng như mấy chục cánh tay bay đến, hướng Hoàng Phủ Thanh Vân. Chỉ một lát liền quấn chặt quanh hắn ta như quấn bánh chưng.


Thế nhưng chỉ chống đỡ được một lúc, liền nghe xoẹt một tiếng vang giòn, lụa trắng đứt đoạn ào ào rơi xuống, Sở Khuynh Thành lại nôn một ngụm máu tươi, nhịn không được phải lùi lại mười bước, tốc độ của Hoàng Phủ Thanh Vân vẫn không hề giảm vọt tới lần nữa.

Tròng mắt Trác Phàm bất giác run lên, hai nắm đấm xiết chặt, Lôi Vân Dực sau lưng chuẩn bị mở ra.


Không có biện pháp nào nữa, xem ra chỉ có thể bại lộ thân phận, hiện tại thì phải phân sống chết với tiểu tử này rồi...





Advertisement
';
Advertisement