Vòng qua ngọn núi kia, Sở Khuynh Thành mang theo Trác Phàm đi đến một ngọn đồi nhỏ hiu quạnh. Ở đó, có ba mộ phần trơ trọ đang hoang tàn trong gió lạnh, trông cực kỳ thê lương.
“Chỗ đó là phụ mẫu ta, bên kia là đệ đệ ta!”
Sở Khuynh Thành chỉ vào ba ngôi mộ, khẽ thở dài một cái.
Trác Phàm dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy trên tấm bia ở hai ngôi mộ đằng sau, đều viết rõ vong phụ, vong mẫu. Chỉ có một ngôi mộ lẻ loi ở trước mặt, trên tấm bia không viết gì hết, chỉ có một cái áo choàng màu đen khoác ở phía trên.
Nhìn kỹ lại, trên áo choàng viết bốn chữ lớn, nhất đan khuynh thiên!
“Khẩu khí thật lớn!”
Trác Phàm không khỏi kinh ngạc, phàm là tu giả đều hiểu, luyện đan thuật bác đại tinh thâm, cho dù dùng tinh lực cả một đời, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu một hai phần trong đó.
Huống chi luyện đan thuật cũng cần tuân theo Thiên Đạo tuần hoàn, lại dám nói nhất đan khuynh thiên, thật cuồng vọng ! Đoán chắc ngay cả Độc Thủ Dược Vương ếch ngồi đáy giếng kia, cũng tuyệt đối không dám có giọng điệu lớn lối như vậy.
Hắn không rõ nhìn về phía Sở Khuynh Thành, chỉ thấy nàng mỉm cười, trong mắt hiện ra ôn nhu khó tả: “Chàng cũng cảm thấy, nó rất ngông cuồng, đúng không?”
Trác Phàm khẽ gật đầu, Sở Khuynh Thành bật cười, chậm rãi đi đến trước mộ bia kia, bàn tày đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng: “Đây là đệ đệ ta, Sở Khuynh Thiên chi mộ!
Mà cái áo choàng này, là chính tay ta may cho đệ ấy.”
Sở Khuynh Thiên?
Mí mắt Trác Phàm bất giác run run, mới nhớ lại. Đây không phải là người Hoa Vũ Lâu phái đi Dược Vương Điện, bái làm môn hạ của Độc Thủ Dược Vương để làm mật thám ư, không nghĩ tới hắn lại là đệ đệ của tổng lâu chủ Hoa Vũ- Sở Khuynh Thành.
Phái đệ đệ của mình đi làm chuyện nguy hiểm này, Hoa Vũ Lâu thật sự nhân tài điêu linh thưa thớt, không có người có thể dùng được!
Trác Phàm chép miệng cảm thán, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tống Ngọc!”
Lúc này, Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn Trác Phàm, ánh sáng trong mắt nhu hòa như nước, lại khiến hắn chợt ngây người: “Chàng có biết, từ khi ở thôn nghèo chàng cho ta trái cây, thay ta đánh nhau với những người kia, ta liền cảm giác chàng rất giống với Khuynh Thiên!
Nhât là lúc chàng quyết chiến cùng Nghiêm Phục, tinh thần liều lĩnh bất châp tất cả kia, quả thực như khắc ra từ một khuôn với đệ ấy.”
Nói đến đây, Sở Khuynh Thành cười khẽ một tiếng, nhưng trong mắt lại ngấn lệ, như đang nhớ lại chuyện xưa trước kia.
Trác Phàm xấu hổ, hắn vẫn cho rằng mình có thể tiếp cận Sở Khuynh Thành, hoàn toàn nhờ vào kĩ năng tán gái của Đổng Thiên Bá, nguyên lai cuối cùng lại bị người ta xem thành vật thay thế của đệ đệ.
Trác Phàm hơi lúng túng vội ho một tiếng, lẩm bẩm nói: “Nguyên lai Sở Sở tỷ tỷ, là đem ta xem thành lệnh đệ!”
Sở Khuynh Thành giận dữ nguýt hắn một cái, trách cứ: “Không phải bảo chàng bỏ hai chữ tỷ tỷ đi ư, tại sao lại quên.”
Trác Phàm hơi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Nàng xem ta như vật thay thế của đệ đệ, còn không cho phép ta gọi nàng là tỷ tỷ?
Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Sở Khuynh Thành mỉm cười lắc đầu: “Có lẽ lúc bắt đầu ta xác thực đem chàng trở thành đệ đệ mà đối đãi, nhưng kể từ ngày đó...”
Nói đến đây, gương mặt Sở Khuynh Thành không khỏi ửng hồng, trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Bây giờ, chàng đã không phải là đệ đệ của ta...”
Lời nói của nàng lập lờ nước đôi, Trác Phàm cũng không rõ ràng, có điều nàng không chịu giải thích, chỉ tiếp tục nói: “Phụ mẫu ta chỉ là đệ tử thông thường của Hoa Vũ Lâu, cuối cùng tất cả đều chết dưới độc của Dược Vương Điện. Cho nên từ nhỏ ta và Khuynh Thiên đã thề phải báo thù, bà ngoại thấy chúng ta thiên phú không tồi, nên tự mình truyền dạy cho!”
“Có điều, Khuynh Thiên dù sao cũng là nam tử, ở Hoa Vũ Lâu tác dụng của nam tử chỉ có một, chính là cưới nữ đệ tử, kéo dài hương hỏa của Hoa Vũ Lâu. Khuynh Thiên trên phương diện luyện đan thuật vô cùng có thiên phú, không muốn trải qua cuốc sống tầm thường không có chí tiến thủ này, nên đã phản bội rời khỏi Hoa Vũ Lâu, bái làm môn hạ của Dược Vương Điện.”
“Không phải hắn đi làm mật thám ư, sao có thể dùng hai chữ phản bội này?”
Trác Phàm sững sờ, hỏi.
Sở Khuynh Thành gật đầu, thản nhiên nói: “Chàng nói không sai, nhưng lúc đó chúng ta cũng không biết, vì vậy cuối cùng ta đã viết thư tuyệt giao với đệ ấy!
Cho đến ba năm trước đây, đệ ấy trở lại Hoa Vũ Lâu lần nữa, chúng ta mới hiểu được, nguyên lai lúc trước đây đều là bà ngoại an bài. Mà đệ ấy cũng không phụ sứ mệnh, cướp được đan phương giải dược của Thất Thải Vân La Chưởng bọn Dược Vương Điện. Vì Dược Vương Điện trông giữ nghiêm ngặt, nên đệ ấy đã dùng dược vật khắc đan phương ở trên lưng, bình thường nhìn không ra, chỉ khi dùng dược thủy đặc thù mới có thể hiện ra.”
“Chẳng lẽ nói... da người trong hang núi kia, là đệ đệ nàng?”
Trác Phàm giật mình, trong lòng bất giác chấn động. Sở Khuynh Thiên vì Hoa Vũ Lâu, cũng thật sự liều đủ mạng.
Phải dùng da người đem đan phương mang ra ngoài, có thể thấy được nhiệm vụ này có nhiều khó khăn, lại có bao nhiêu nguy hiểm chứ.
Bất quá việc này cũng cho Trác Phàm một chút linh cảm, sau này hắn trở lại Lạc gia, có phải cũng nên chuẩn bị vài tử sĩ giống vậy không, cài vào các đại thế gia, vì tương lai làm chuẩn bị?
Nhưng mà thủ đoạn của hắn tuyệt đối cao hơn Hoa Vũ Lâu nhiều. Hoa Vũ Lâu tốn mất gần mười năm mới trộm về một bộ đan phương, còn hắn có biện pháp để những thám tử kia thời thời khắc khắc đem tình báo về, giám thị nhất cử nhất động của tất cả gia tộc.
Chẳng qua loại bí thuật này chính là Cửu U Bí Lục cực kỳ tàn nhẫn trong cuốn bí kíp Ma đạo bất truyền. Đây không phải đối phó với địch nhân, mà chính là đối xử với thủ hạ mình. nhưng vì ứng phó với bảy thế gia, hắn cũng chỉ có thể quyết tâm hung ác.
Trong mắt Trác Phàm lóe hàn quang, đôi mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Sở Khuynh Thành không chú ý tới, nàng vẫn đang kể lại: “Khuynh Thiên trở về, làm cả Hoa Vũ Lâu vui mừng vô cùng, dù sao có giải dược của Thất Thải Vân La Chưởng, chúng ta không cần lại lo lắng về Dược Vương Điện kia nữa. Sau đó trong chờ mong của tất cả mọi người, Khuynh Thiên cùng Đào cô cô bắt đầu luyện chế giải dược.”
“Nhưng... Tờ đan phương kia quá cổ quái!
Bọn họ luyện thành giải dược, cho lâu chủ trúng độc phục dụng, kết quả lâu chủ bị độc phát tại chỗ mà chết, ngay cả hai người luyện chế là họ cũng đều bị trúng độc vật tương tự Thất Thải Vân La Chưởng.”
“Vậy nên, đệ đệ nàng bị độc phát mà chết? Ai, thật sự trời cao đố kỵ anh tài!”
Trác Phàm thở dài, bất đắc dĩ cảm thán nói. Đây cũng không phải giả, hắn thật lòng có chút thổn thức. Đan phương giải dược này, chính là đan phương thất phẩm, tuổi đệ ấy còn nhỏ mà đã có thể tham dự luyện chế đan phương thất phẩm, quả thật là kỳ tài luyện đan.
Cứ chết như vậy, xác thực đáng tiếc.
Nhưng, Sở Khuynh Thành lại chậm rãi lắc đầu, trong mắt lóe qua bi phẫn: “Không, đệ ấy không chết vì trúng độc, mà là bị bọn tỷ muội Hoa Vũ Lâu đánh chết tại chỗ.