“Tiểu tử, đan phương này chính là bí quyết bất truyền của Dược Vương Điện. Lão thân khổ sở nghiên cứu vài năm, vẫn chưa thể hiểu thấu đáo. Coi như Tiểu tử ngươi có chút thành tựu trên phương diện luyện đan thuật, nhưng sao có thể biết được ảo diệu bên trong nó?”
Đào cô cô như nhìn ra tâm tư của Trác Phàm, cười khẽ một tiếng, lắc đầu, rồi thở dài thật sâu. Tiếp đó, bà nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Sở Sở nha đầu, hôm nay con đến đây, không phải là để lão thân giúp con nhìn tên tiểu tử này đấy chứ.”
Gương mặt Sở Khuynh Thành không khỏi nhiễm lên một tầng đỏ ửng, nàng hơi khom người, kể lại hết thảy mọi chuyện đã phát sinh hôm nay trên yến hội cho bà nghe. Sau khi nghe rõ chân tướng sự tình, Đào cô cô thất sắc cả kinh, hô lên sợ hãi.
“Cái gì, thậm chí đến Đế Vương Môn cũng tham gia vào? Ai, kiếp số, kiếp số a...”
Đào cô cô ngửa mặt lên trời gào khóc đau đớn một trận, rồi lau sạch nước mắt trên khóe mi, lẩm bẩm nói: “Sở Sở, con định làm như thế nào, chẳng lẽ mặc cho Hoa Vũ Lâu bị bọn họ hủy hoại? Hay là, mời ra cung phụng, cùng bọn hắn liều mạng cho đến khi cá chết lưới rách?”
Cung phụng!
Lông mày Trác Phàm nhíu lại, trong lòng suy nghĩ.
Ngự hạ bảy thế gia, mỗi một nhà đều cúng bái vị cung phụng, mỗi môt vị đều có tu vi Thần Chiếu cảnh, là sức mạnh bảo vệ cuối cùng của mỗi gia tộc. Trừ phi đến thời khắc nguy nan mấu chốt, nếu không bảy thế gia không có khả năng mời cung phụng ra tới.
Có thể thấy được, Hoa Vũ Lâu thật sự đã đến đường cùng.
Nhưng đối mặt với mấy cao thủ Thần Chiếu liều mạng một lần, coi như là Đế Vương Môn thì đoán chừng cũng bị đại thương nguyên khí phải tu dưỡng mấy chục năm mới tốt lại được. Cứ tiếp tục thế này, đồng dạng với kéo chậm tốc độ chinh chiến của bọn kia.
“Tốt, Sở Sở tỷ tỷ, chúng ta liền mời cung phụng đi ra, để bọn hắn biết thuyền hỏng còn có 3000 cây đinh đấy, Hoa Vũ Lâu chúng ta không dễ bắt nạt như vậy.”
Trác Phàm lập tức giật giây nói, chỉ sợ cho thiên hạ không đủ loạn.
Sở Khuynh Thành chậm rãi lắc đầu, trong mắt kiên nghị: “Nếu chúng ta mời cung phụng ra, sợ rằng sẽ gây nên cuộc chiến của bảy nhà. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, lòng ta không đành. Huống hồ, coi như Hoa Vũ Lâu giải tán thì chúng tỷ muội chỉ là đường ai nấy đi. Nhưng một khi khai chiến, Hoa Vũ Lâu tất bại, kết quả của chúng tỷ muội, có thể tưởng tưởng được. Ta làm tổng lâu chủ của Hoa Vũ, không thể không cân nhắc cho ngày sau của các nàng.”
“Ai, Sở Sở, khó trách lúc trước lão lão (bà ngoại) ra sức dẹp trừ nghị luận của mọi người, để người có tư lịch( tư cách và sự từng trải) cạn nhất là con làm tổng lâu chủ, hiện tại lão thân rốt cuộc cũng rõ ràng được lí do.” Đào cô cô vui mừng gật đầu cười khẽ.
Trác Phàm lại trợn mắt nhìn, thầm mắng trong bụng, lòng dạ đàn bà!
Nếu ấn theo tính tình của hắn, hắn sẽ đem thế lực này chia thành tốp nhỏ, từ ngoài sáng đến trong tối, bốn phía gϊếŧ hại, châm ngòi ly gián, làm thiên hạ đại loạn, rồi thừa cơ phản công. Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không cho phép người trong thiên hạ phụ ta!
Ma đạo kiêu hùng*, thì càng phải giẫm lên đầu kẻ khác bước lêи đỉиɦ phong.
*kiêu hùng: ngang nguớc có dã tâm/ trí dũng kiệt xuất
Nhưng đáng tiếc, thứ nhất Sở Khuynh Thành không phải Ma đạo, thứ hai lại là một nữ tử, nhân từ nương tay, tất nhiên sẽ không quyết đoán quả quyết như Trác Phàm!
“Huống hồ, còn có hơn mười lâu chủ, cũng trúng độc của lão tặc kia...”
Sở Khuynh Thành đầy ưu sầu nhìn về phía Đào cô cô: “Vì vậy nên con muốn mời Đào cô cô ra mặt, mang theo Bồ Đề Tu Căn đến duy trì!
Có lẽ cuối cùng, thật sự phải dùng Bồ Đề Tu Căn đi đổi giải dược...”
“Con muốn để ta đọ đan với lão quỷ kia sao?”
Lông mày Đào cô cô hơi nhíu lại, như nghe thấy chuyện cười, điên cuồng cười ha hả. Nhưng trong điên cuồng, lại có thê lương mà ai cũng có thể nhìn ra.
“Khuynh Thành, con nhìn ta hiện tại đã thành bộ dáng này. Chỉ vì phá giải độc của Thất Thải Vân La Chưởng mà làm cho bản thân người không ra người quỷ không ra quỷ. Chút bản lãnh này của ta, sao có tư cách cùng hắn giao đấu?”
Sở Khuynh Thành biết rõ khổ sở trong nội tâm bà, trầm ngâm một lát, chậm rãi đi đến bên người Đào cô cô, lặng lẽ thì thầm vài câu vào tai bà.
Trong mắt Đào cô cô không khỏi hơi sáng lên, gật đầu sấng tỏ: “Nguyên lai là vậy, đây mới là mục đích thật sự của con, chỉ là... Có thể thuận lợi không?”
Trong mắt hiện qua sự quyết tuyệt, Sở Khuynh Thành gật đầu kiên định: “Không thành công, cũng thành nhân!”
“Ra là vậy, hiện tại ta biết vì sao con lại mang tiểu tử này tới đây rồi.”
Đào cô cô hít một hơi thật sâu, yêu thương vỗ vỗ bả vai Sở Khuynh Thành, sau đó nhìn về phía Trác Phàm, sắc mặt trong nháy mắt nghiêm túc lên: “Tiểu tử, ngươi qua đây, hướng lão lão dập đầu ba cái!”
Trác Phàm ngơ người, không rõ ràng lắm. Bà ngoại, ở đâu?
Kết quả theo hướng của Đào cô cô chỉ, hắn mới phát hiện, hóa ra bà ngoại cũng là hoạt tử nhân kia!
Mặc dù hắn vẫn như cũ không rõ ràng mọi chuyện, nhưng người chết là lớn nhất, dập đầu với người chết không có gì không được. Sau đó Trác Phàm rất sảng khoái quỳ trên mặt đất, cộp cộp cộp dập đầu ba cái.
Nhưng đến lúc hắn đứng dậy mới phát hiện, hóa ra khi hắn quỳ xuống, đồng thời, Sở Khuynh Thành cũng theo hắn cùng quỳ xuống, sau đó cũng cùng dập đầu ba cái ở bên cạnh hắn.
“Tốt, kết thúc buổi lễ!”
Trác Phàm chưa kịp phản ứng lại, Đào cô cô đã lớn tiếng tuyên bố, tiếp theo lại gọi hắn đến trước mặt mình, để hắn quỳ xuống!
Cái này thì Trác Phàm không nguyện ý, những điều trước đó hắn không hiểu hết thì không nói, nhưng bây giờ lại bắt hắn quỳ xuống, còn không quỳ chết cái lão bà này ư? Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Sở Khuynh Thành, Trác Phàm không khỏi bặm miệng, bất đắc dĩ quỳ xuống.
Bỏ đi, lão tử hiện tại là Tống Ngọc, coi như Tống Ngọc quỳ gối với bà ta đi.
Như nhìn ra vẻ kiêu ngạo trong mắt của hắn, Đào cô cô và Sở Khuynh Thành liếc nhìn nhau, cùng bật cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiếp theo, Đào cô cô bắt đầu giảng về tổ huấn của Hoa Vũ Lâu, hơn ngàn năm lịch sử, theo bảy nhà chung nhau xây dựng từ lúc mới bắt đầu. Lúc đầu, Trác Phàm còn bất mãn trong lòng, cũng không muốn nghe những chuyện xưa xửa xừa xưa kia.