Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hai bên đã đạt thành hiệp nghị, yến hội cũng đã tiến vào khâu cuối cùng.

Có điều khiến người ta cảm thấy kịch tính là đàm phán điều kiện thỏa thuận cùng Dược Vương Điện và Đế Vương Môn không phải là lâu chủ Hoa Vũ Lâu Sở Khuynh Thành, mà chính là con rể Hoa Vũ Lâu Trác Phàm.

Tại một nơi nữ nhân làm chủ, vận mệnh sau cùng lại nằm trong tay một nam nhân, điều này khiến mọi người cảm thấy châm chọc.

Nhưng châm chọc thì châm chọc, cao tầng Hoa Vũ Lâu đều hiểu, Trác Phàm chỉ là con rể giả, thật sự không phải người của Hoa Vũ Lâu thế mà vì Hoa Vũ Lâu làm chủ.

Mẫu Đơn lâu chủ và Thanh Hoa lâu chủ liếc nhìn nhau, trong lòng chỉ biết cười khổ, việc đã đến nước này, các nàng có đổi ý cũng không làm được chuyện gì.

Không chỉ có trưởng lão thất thế gia làm chứng mà còn có Dược Vương Điện cùng Đế Vương Môn, nếu có tiện nghi lớn như vậy có thể để cho ngươi nói thay đổi thì thay đổi sao?

Muốn trách cũng chỉ trách các nàng không nên tin tưởng Đế Vương Môn, đem tất cả hy vọng đặt trên người Hoàng Phủ Thanh Vân, cuối cùng thua táng gia bại sản.


Yến hội tán đi, trưởng lão các thế gia mang tâm sự riêng đi ra đại sảnh, nhưng lúc Hoàng Phủ Thanh Vân muốn dẫn người rời đi, Sở Khuynh Thành đột nhiên gọi hắn lại.

“Chờ một chút!”

Sắc mặt Sở Khuynh Thành lạnh lẽo nhìn hắn, Hoàng Phủ Thanh Vân ngừng lại nhưng không nhìn nàng, dường như không muốn lại đối mặt với nàng. Độc Thủ Dược Vương muốn rời đi cũng dừng bước, quay đầu hứng thú đánh giá hai người.

“Vì cái gì?”


Sở Khuynh Thành lạnh lùng hỏi.

Hoàng Phủ Thanh Vân suy nghĩ rất lâu, mới thở dài: “Khuynh Thành, vừa rồi ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không bắt lấy!”

Sở Khuynh Thành nghi ngờ nhìn về phía hắn.

“Tóm lại, đây đều vì lợi ích gia tộc, chúng ta không ai thay đổi được, Hoa Vũ Lâu các ngươi thuận theo cũng không đi có kết cục như ngày hôm nay.”

Hít sâu một hơi, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân lóe lên một tia tiếc hận, không tiếp tục nhìn nàng, sải bước mang theo bốn cao thủ Thiên Huyền rời đi.

Sở Khuynh Thành không hiểu gì cả, lúc này, Độc Thủ Dược Vương cười tà đến bên cạnh nàng nói: “Sở lâu chủ, lần này phán đoán của ngài triệt để sai rồi, so với Dược Vương Điện chúng ta, thật sự muốn Bồ Đề Tu Căn là Đế Vương Môn mới đúng.”

Sở Khuynh Thành giật mình kêu lên sợ hãi.

“Hắc hắc hắc... Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe lão thái bà kia nhắc qua sao, Đế Vương Môn đã sớm đòi lấy Bồ Đề Tu Căn từ bà ta. Có điều bà ta quá bướng bỉnh, một mực không chịu giao ra, cho nên...”

Ánh mắt Thủ Dược Vương hơi nhíu lại, cười nói: “Việc đã đến nước này, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật cũng không sao. Ngươi cho rằng năm đó bằng thực lực của lão phu có thể thương tổn lão thái bà kia sao? Dù sao, bà ta cũng là phụ tá ba đời tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong.”

Trong lòng Sở Khuynh Thành dần cảm thấy bất an.

“Ha ha ha, không sai, lúc đó xuất thủ đã đánh bà ta trọng thương cũng là cao thủ Đế Vương Môn. Ngốc nha đầu, ngươi cho rằng dựa vào mối quan hệ thanh mai trúc mã với Nhị công tử, để Đế Vương Môn ra mặt cho các ngươi, thực sự chẳng khác nào dẫn sói vào nhà!”

Độc Thủ Dược Vương cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập khinh thường, xoay người đi ra ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Thân thể Sở Khuynh Thành run lên, bất lực ngã trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, nước mắt nóng hổi chảy xuống hai má nàng.
“Ta... đã làm những gì thế này...”

Trong ánh mắt trống rỗng đầy tuyệt vọng, Sở Khuynh Thành lẻ loi trơ trọi ngồi trong phòng khách rộng lớn, cảnh tượng vô cùng thê lương.

Một nơi khác, Trác Phàm cùng Tiếu Đan Đan vừa ra phòng tiếp khách, liền nhìn thấy một đoàn hai nhà Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ đã tại sớm đứng ở nơi hẻo lánh chờ hắn, nhìn thấy hắn đi ra, liền đi về phía hắn.

Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm chậm rãi đi về phía bọn họ, nhưng thấy Tiếu Đan Đan vẫn đi theo hắn, liền không kiên nhẫn khoát tay nói: “Ngươi đi theo ta làm gì, đi chơi đi!”

Mặt Tiếu Đan Đan có chút khổ sở, ngoác miệng nói: “Vừa rồi ngươi làm chuyện đó với ta, bây giờ ta là người của ngươi, ngươi còn hung dữ với ta như vậy chứ?”

“Lão tử làm gì ngươi, chẳng phải chỉ hôn miệng thôi sao, có gì đặc biệt, nếu không làm vậy thì làm sao có được một phiếu của Kiếm Hầu Phủ, cứu Hoa Vũ Lâu các ngươi?”
Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt, cảnh cáo nói, “Về sau đừng nhắc lại nữa chuyện này, lão tử không có quan hệ gì với ngươi.”

“À!”

Tiếu Đan Đan cư xử rất khéo trước mặt Trác Phàm, có điều trong lòng có chút thê lương. Có điều nhìn mấy người Kiếm Hầu Phủ và Tiềm Long Các vẫn chờ hắn, nàng lo lắng giật nhẹ cánh tay Trác Phàm.

“Tống Ngọc, những người kia không phải vì ngươi làm nhục bọn họ trong yến tiệc mới muốn tìm ngươi gây phiền phức chứ? Vậy chúng ta mau đi thôi, cách bọn họ xa một chút.”

Trác Phàm bật cười thành tiếng, không giải thích, đành phải gật đầu: “Không sai, có điều đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân các ngươi còn là trẻ vị thành niên, về sau cách xa ta một chút!”

Trác Phàm giật tay nàng ta ra không chút khách khí, trực tiếp đi thẳng về phía trước. Trong lòng Tiếu Đan Đan đau buồn, nhưng vẫn lo âu nhìn về phía hắn, chỉ trong chốc lát, như nghĩ đến điều gì, vội vàng rời đi.
“Các vị, đã lâu không gặp!”

Chậm rãi đến trước mặt mọi người, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, lấy Lôi Linh từ trong giới chỉ trữ vật ra, đeo lên. Trong chốc lát, tiếng sấm sét nổ vang, cùng giới chỉ trong Tạ Thiên Dương hô ứng lẫn nhau.

Tạ Thiên Dương vui vẻ, cười lớn: “Ha ha ha... Quả nhiên là tiểu tử ngươi, sao ngươi biến thành bộ dạng này, ta không nhận ra đấy. Nếu không phải ngươi mắng ta một câu kẻ hèn nhát, ta thực sự không thể tin được là ngươi!”

Tạ Thiên Dương đã từng mắng Trác Phàm là kẻ hèn nhát, lần này Trác Phàm mắng lại, không ngờ hắn nghe qua đã nhận ra Trác Phàm.

“Đúng, tẩu tử đâu?”

Tạ Thiên Dương nhíu mày nhìn Trác Phàm, cố ý nói.

Sắc mặt Trác Phàm trầm xuống, vung nắm đấm, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ngươi có ý gì, có phải ngứa da không, muốn bị đánh à!”
“Ha ha ha... chỉ đùa thôi, dù sao ngươi cũng không lỗ gì.”

Tạ Thiên Dương cười lớn vội vã lui về phía sau hai bước, hắn thật sự có chút sợ Trác Phàm.

“Đúng rồi, huynh đệ, ta muốn hỏi ngươi vừa rồi có ý gì?”


Lúc này, Long Cửu đột nhiên nghiêm túc nói, “Ngươi có biết vừa rồi chúng ta đã triệt để đắc tội với Đế Vương Môn không?”


“Huynh đệ? Chẳng lẽ ngươi là... Trác Phàm?”


Trác Phàm còn không trả lời, Long Quỳ đã kinh hô một tiếng, đoán ra được.



Advertisement
';
Advertisement