Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hoa Vũ Lâu tiếp khách trong đại sảnh, sớm đã bày đầy món ngon thịnh soạn. cả đám Hoàng Phủ Thanh Vân chen chúc đi tới nơi này, ngồi ở vị trí chính giữa.

Chỗ đó vốn là vị trí chủ tọa trong đại sảnh, lẽ ra phải do chủ nhân Hoa Vũ Lâu Sở Khuynh Thành ngồi, người khác ngồi là bất kính với Hoa Vũ Lâu, chẳng khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân làm như thế, mọi người lại cảm thấy rất bình thường, hoàn toàn đãi ngộ của đế vương hoàng gia. Riêng Sở Khuynh Thành, càng không ngại, hắn có thể ngồi ở chỗ này lúc nữa có thể thuận tiện ra mặt cho Hoa Vũ Lâu nàng.

“Các vị trưởng lão mời ngồi, không cần quá câu nệ đâu!”

Hoàng Phủ Thanh Vân thể hiện dáng vẻ của chủ nhà, bốn cường giả Thiên Huyền khiêng kiệu đứng phía sau, thi lễ với mọi người rồi ngồi xuống.

Khi nhìn thấy một bàn để trống, Hoàng Phủ Thanh Vân liếc mắt nhìn qua, biết mà giả vờ hỏi: “Sao nơi này lại có một bàn trống, chẳng lẽ bọn hạ nhân đếm sai, bày ra một bàn trống?”


Hiểu được tâm ý của hắn, Độc Thủ Dược Vương cười tà, đứng lên nói: “Nhị công tử, nơi đây là vị trí của Kiếm Hầu Phủ, nhưng không biết có chuyện gì quan trọng, lại chậm chạp chưa đến, nếu Nhị công tử nhìn chướng mắt, không bằng cho dọn dẹp đi.”

Nghe được lời này, mọi người lạnh nhạt nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, đây rõ ràng là muốn bỏ đá xuống giếng.

Vừa rồi ở cửa ra vào, mọi người tận mắt nhìn thấy Tạ Thiên Dương vì đắc tội với Hoàng Phủ Thanh Vân, đã bị hắn xuất thủ khiến bị thương tổn, Kiếm Tùy Phong chăm sóc thương thế của Tạ Thiên Dương, cũng không tới.

Chắc vị Nhị công tử này trong lòng vẫn còn tức giận nên mới đem chuyện này nói ra.


Là một trong thất thế gia, cho dù ngươi không muốn ra mặt đắc tội với Nhị công tử thì giữ im lặng là được, làm gì còn thêm dầu vào lửa, lấy cơ hội để hắn nhục nhã Kiếm Hầu Phủ chứ?

Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vân giễu cợt nói: “Nghiêm trưởng lão nói cực phải, cái bàn trống này chiếm chỗ quá, thực chướng mắt, cho mang xuống đi.”

“Nhị công tử, dù sao Kiếm Hầu Phủ cũng là một trong thất thế gia, dù người chưa đến cũng nên lưu ghế lại. Cách làm của ngài như thế khác gì làm nhục người ta, sợ rằng sẽ khiến Kiếm Hầu Phủ bất mãn!”

Long Cửu thực sự không vừa mắt, lập tức đứng ôm quyền nói.

Ánh mắt Độc Thủ Dược Vương híp lại, cười tà nói: “Bất mãn thì bất mãn, chẳng lẽ Kiếm Hầu Phủ vì một cái bàn mà có gan phản kháng Đế Vương Môn sao?”

“Đây không phải vấn đề có gan hay không, mà chính là vấn đề tôn nghiêm, đều là người của thất thế gia, không nên làm chuyện không cho người ta mặt mũi như vậy.”

“Hừ, nói dễ nghe, như vậy lão phu xin hỏi Cửu trưởng lão, U Minh Cốc trưởng lão chết trên địa bàn của người nào?”

Lúc này, ngũ trưởng lão U Minh Cốc liếc nhìn Long Cửu, cười lạnh nói.

“Hắc hắc hắc, người không phạm ta ta không phạm người, U Minh Cốc tự chui đầu vào rọ, liên quan quái gì đến ai?”

“Tên Long Cửu mắt mù nhà ngươi, ngươi nói cái gì?”

Ngũ trưởng lão giận dữ, vỗ bàn đứng dậy. Long Cửu cũng khép hờ ánh mắt, không chút sợ hãi.

Mùi thuốc súng nồng nặc, tựa như muốn nổ tung.

Đoán chừng nếu nơi này không phải là Hoa Vũ Lâu, hai người bọn họ đã sớm ra tay đánh nhau.

“Hai vị bình tĩnh một chút, nơi này không phải Tiềm Long Các, cũng không phải U Minh Cốc, thực sự không phải là nơi hai vị giải quyết ân oán cá nhân.”
Lâm Tử Thiên lau mồ hôi trên trán, vội vàng khuyên giải: “Dù các ngươi không nể mặt Hoa Vũ Lâu cũng nên nể mặt Nhị công tử.”

Nghe được lời này, hai người nhíu mày quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân ngồi ở vị trí chủ vị.

Giờ khắc này, chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn mang theo nụ cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, như muốn nhắc nhở bọn họ, có lão tử trong yến tiệc này đấy, các ngươi dám động thủ sao?

Hai người trầm ngâm một lát, đều chắp tay hướng về Hoàng Phủ Thanh Vân, ngồi xuống, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vân mới cười lớn: “Ha ha ha... như vậy mới phải chứ, thất thế gia vốn là người một nhà, sao phải vì một cái bàn mà cãi nhau? Thêm nữa, nơi này là Hoa Vũ Lâu, bàn này mang đi hay để lại, nên để Khuynh Thành quyết định.”
Nói xong, Hoàng Phủ Thanh Vân sốt ruột nhìn về phía Sở Khuynh Thành. Sở Khuynh Thành khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Kiếm Hầu Phủ là khách của Hoa Vũ Lâu, nên để lại!”

Mày nhíu lại, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân có chút thất lạc, nhưng vẻ mặt vẫn như gió xuân ấm áp, cười lớn nói: “Ha ha ha, theo Khuynh Thành nói mà làm, Khuynh Thành mới thật sự là chủ nhân!”

“Đa tạ Thanh Vân!”

Sở Khuynh Thành cười khẽ, gật đầu nói, không phát giác được biến hóa trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân.

Độc Thủ Dược Vương liếc mắt nhìn nàng, cười âm hiểm.

Hừ, cô nương ngốc, ý của Nhị công tử mà ngươi cũng không hiểu, Hoa Vũ Lâu xong đời là đúng!

“Ừm, bàn này không cần lấy đi!”

Hoàng Phủ Thanh Vân vỗ bàn tuyên bố với mọi người nhưng khi hắn nhìn đến hai bóng người đi qua cửa, lại nhếch miệng lên nói: “Tuy nói như thế nhưng để bàn trống cũng không tốt, hai người ngoài cửa, các ngươi cũng tiến vào uống một chén cùng chúng ta nào.”
Trác Phàm cùng Tiếu Đan Đan đang chuẩn bị trở về nội viện, đột nhiên nghe đến Hoàng Phủ Thanh Vân hét lớn, hai người đều sửng sốt.

Truyện được dịch bởi Nhóm Phước Mạnh Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.


Tiếu Đan Đan không biết làm sao, quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, dù sao trong sảnh đều là nhân vật trưởng lão các thế gia, cảnh tượng hoành tráng như vậy, cho dù nàng là đệ tử của Mẫu Đơn lâu chủ, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua.


Tuy đầu nàng chuyển hướng nhìn qua Trác Phàm, nhưng trong lòng lại bật cười ra tiếng.





Advertisement
';
Advertisement