Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Người nào?"

Hai người Sở Khuynh Thành cùng Tần Thải Thanh hét lớn.

"Ha ha ha... Sở Sở nha đầu, Thanh nhi nha đầu, mấy năm không gặp các ngươi đã quên béng lão đầu ta rồi sao?"

Người đến là một lão giả mặc áo bào màu vàng, chỉ có một mắt, trên vai có một con Ô Nha màu đen, trong mắt Ô Nha lóe lên kim quang chói mắt, còn tản ra lôi minh tử sắc.

Chính là thần nhãn Long Cửu Tiềm Long Các mang theo linh sủng của hắn, Thôn Phệ Quỷ Nha. Theo sau hắn là một nam một nữ, đều có tu vi Đoán Cốt cảnh, chính là hai người Long Quỳ cùng Long Kiệt.

Trác Phàm nhìn thấy khẽ giật mình. Nghĩ không ra ở chỗ này, hắn chưa lộ mặt đã gặp nhiều người quen như vậy rồi.


"Cửu thúc?"

Sở Khuynh Thành và Tần Thải Thanh kinh hãi, vui mừng hô lớn. Độc Thủ Dược Vương khẽ nhíu chân mày, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng, cười lạnh nói: "Thần nhãn Long Cửu, không ngờ thần nhãn lại trở về rồi?"

Khẽ gật đầu, Long Cửu cười nói: "Ha ha ha, nhờ hồng phúc của tiểu huynh đệ, thần nhãn Long Cửu lần nữa có thể xưng hào, về sau gặp được Độc Thủ Dược Vương ngươi cũng không cần lại sợ rồi."

Da mặt Độc Thủ Dược Vương co rút, muốn mắng to.


Thần nhãn Long Cửu lần nữa tìm được Tử Lôi Kim Nhãn, tương đương với khả năng hủy diệt từ xa, Thất Thải Vân La chưởng của hắn không còn hữu hiệu với Long Cửu.

Có thể nói trước kia thần nhãn Long Cửu chính là thiên địch của hắn, về sau Long Cửu mất đi con mắt đã uể oải suy sụp, hắn cũng không để Long Địch vào mắt, nhưng bây giờ thần nhãn Long Cửu lại trở về rồi.

Độc Thủ Dược Vương nhắm hai mắt lại, cảm thấy lo sợ, tay lão không tự chủ lại sờ lên hồ lô, lạnh lùng nói: "Ồ, Long Cửu, như vậy ngươi muốn theo hai tiểu cô nương kia đối phó với lão phu sao?"

Nghe được lời này, hai người Sở Khuynh Thành cùng nhìn về phía Long Cửu, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Long Cửu nhíu mày, liếc mắt nhìn hồ lô bên hông Độc Thủ Dược Vương, chậm rãi lắc đầu: "Nghiêm Tùng, ngươi đừng hiểu lầm, lần này Long Cửu ta tới khuyên can. Chúng ta đều là khách nhân của Hoa Vũ Lâu, khách nhân có cách nhìn của khách nhân, chủ nhân có cách nhìn của chủ nhân, khách nhân với chủ nhân đánh nhau còn ra thể thống gì?"

"Ha ha ha... Cửu trưởng lão nói có lý, Nghiêm Tùng ta cũng không phải là hạng người không nói lý lẽ, lần này sẽ không truy cứu hai đứa trẻ vô lý các ngươi. Có điều, nếu hai đứa trẻ này còn không buông tha thì lão phu cũng không có cách nào."

Độc Thủ Dược Vương biết Long Cửu không tham dự vào việc này, thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ một tiếng nhìn về phía hai người Sở Khuynh Thành.

Sở Khuynh Thành hung hăng cắn răng, nhìn về phía Long Cửu, nhưng Long Cửu lại nhìn nàng lắc đầu. Không có cách nào, nàng đành phải thôi, thở dài, hừ lạnh nói: "Hừ, Nghiêm Tùng, lần này ta tha cho ngươi một mạng, chỉ hy vọng ngươi hãy thành thật một chút, đừng làm loạn ở Hoa Vũ thành của ta."

"Hắc hắc hắc... Vậy phải xem Sở lâu chủ đãi khách như thế rồi."

Tà cười một tiếng, Độc Thủ Dược Vương đạp chân bay về phía không trung.

Nhìn bóng lưng hắn rời xa, dần dần biến mất, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Cho dù hai người Sở Khuynh Thành vừa rồi còn một mực kêu đánh gϊếŧ hắn, nhưng khi chân chính đối mặt, vẫn vô cùng khẩn trương.

"Cửu thúc, vì sao thúc muốn ngăn cản chúng ta, thả hắn đi, chẳng lẽ thúc quên mối thù của bà bà rồi sao?"

Tần Thải Thanh oán trách nhìn Long Cửu, nhưng Sở Khuynh Thành lại là vỗ vỗ bả vai của nàng nói: "Sư tỷ, tỷ hiểu lầm Cửu thúc rồi, vừa rồi thúc đã cứu chúng ta một mạng đó."
Tần Thải Thanh không hiểu nhìn về phía Long Cửu, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài, ánh mắt trở nên ngưng trọng: "Sở Sở nha đầu, Thanh nhi nha đầu, tên Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng này là người cùng đời chúng ta, lão phu hiểu hắn rất rõ, hắn đáng sợ hơn U Quỷ Thất, lần này các ngươi tùy tiện xuất thủ, rất có thể chỉ tìm đến cái chết vô nghĩa mà thôi."

"Thế nhưng hắn đã bị ta đả thương?"

Tần Thải Thanh phản bác.

Chậm rãi lắc đầu, mắt còn lại của Long Cửu vô cùng nghiêm túc: "Thanh nhi, ngươi có để ý đến hồ lô bên hông của hắn không?"

Tần Thải Thanh giật mình lắc đầu.

"Lão phu đã từng gặp mặt hắn vài lẫn cũng chưa từng thấy bên hông hắn mang hồ lô, lần này đột nhiên bên hông hắn lại mang hồ lô quỷ dị như vậy, trong đó tất có bí ẩn, Độc Thủ Dược Vương nhìn bề ngoài phách lối cuồng vọng, nhưng vô cùng thận trọng, ngay cả U Quỷ Thất cũng không dám tùy ý thiết kế hắn, các ngươi hôm nay lỗ mãng xuất thủ, thật sự quá mạo hiểm rồi."
Nghe Long Cửu răn dạy, hai người Sở Khuynh Thành mới phát giác vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, thi lễ cảm tạ Long Cửu.

"Thế nhưng Cửu thúc, thật sự không có cách nào đối phó với lão tặc này sao?"

Tần Thải Thanh có chút không cam lòng, hỏi.

Long Cửu khẽ vuốt râu, trong mắt tràn đầy thần sắc lo lắng, thở dài: "Rất khó, trừ khi... Có lẽ... Nếu vị huynh đệ kia ở đây, có lẽ hắn sẽ có biện pháp."

"Huynh đệ của thúc sao?"

Hai người Sở Khuynh Thành nhìn nhau nói.

Mày Trác Phàm cũng nhíu lại, trong miệng hắn nói huynh đệ, không phải là lão tử chứ.

Quả nhiên, lời Long Cửu vừa dừng, Long Quỳ không cao hứng lẩm bẩm: "Cửu thúc, làm gì lại nâng tên tiểu tử kia như vậy. Không phải chỉ gϊếŧ U Quỷ Thất thôi sao, mấy tháng này thúc đều thổi hắn tới tận trời xanh, hiện tại toàn bộ Tiềm Long Các không ai không biết thúc với tiểu tử kia là huynh đệ."
"Hắc hắc hắc... Tiểu Quỳ, có phải ngươi ghen ghét không? Người ta đã gϊếŧ được U Quỷ Thất đó, thế thệ này của các ngươi, ai có thể xử lý được lão già chết tiệt kia, đừng nói Long Cửu ta cùng hắn làm huynh đệ, cho dù có bái hắn làm tổ tông cũng không thành vấn đề."

"Cửu thúc, có phải các ngươi nói đến ác ma Trác Phàm gây huyên náo gần đây không?"

Sở Khuynh Thành nhíu mày, hỏi.

Nhẹ gật đầu, Long Cửu cảm thán: "Cho dù trong thất thế gia, thiên tài tuyệt thế như Sở Sở cũng thuộc về phượng mao lân giác, chẳng qua vị huynh đệ kia của ta, thiên tài như các ngươi tuyệt không thể sánh kịp."


"Hừ, cái gì mà thiên tài, hắn chỉ là một tên cuồng bạo lực, đi tới chỗ nào, gϊếŧ tới chỗ đó!"


Long Quỳ bất mãn thốt ra.


Long kiệt lại lắc đầu nói: "Tiểu Quỳ, ngươi nói như vậy thì không đúng, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều phải thừa nhận. Bây giờ Trác Phàm dù là tiềm lực, tư chất, hay thực lực, đều trên chúng ta, mặc dù hắn có chút khoa trương nhưng tuyệt đối có thể sánh ngang với nhân vật thiên tài sáu long nhất phượng của thất thế gia, đặc biệt trong việc gϊếŧ người, đoán chừng thế hệ trẻ thất thiếu gia không ai có thể sánh với hắn.




Advertisement
';
Advertisement