Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lạnh lùng nhìn Thanh Hoa lâu chủ, Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, tà dị nói: "Hừ, bằng bản lĩnh của nữ nhân như ngươi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể gϊếŧ được lão phu sao?"

"Vậy chúng ta liền thử một chút, ngươi đã trúng Hàn Ngọc chưởng của ta, tâm mạch bị thương, có lẽ gân mạch cũng đã đông kết hơn phân nửa, ngươi đã không có khả năng dùng lại Huyền giai vũ kỹ, Thất Thải Vân La chưởng!"

Ngạo nghễ ưỡn ngực, trong mắt Tần Thải Thanh lóe lên ánh nhìn khoái ý. "Nghiêm Tùng, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi, cho dù lão nương không hiểu rõ đan, trúng độc bỏ mình, cũng không oán không hối!"

Vừa dứt lời, Tần Thải Thanh bỗng nhiên đạp mạnh chân, phóng về phía Nghiêm Tùng, hiện ra lam quang ngọc chưởng, lần nữa đánh xuống trán hắn.

Nghiêm Tùng thở ra một hơi, thân thể trì trệ, phun ra một ngụm máu, đúng như Tần Thải Thanh nói, nguyên lực trong cơ thể vận hành không thông, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, ria mép khẽ run, khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị.

Phốc!


Đột nhiên, một chưởng Tần Thải Thanh còn chưa đánh xuống, thân thể nàng run lên, nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, rơi xuống đất, phát ra luồng khí ăn mòn.

Thân thể Thanh Hoa lâu chủ yếu ớt, ngã bịch xuống đất, không thể động đậy.

Trong mắt chớp động lên vẻ kinh ngạc, Tần Thải Thanh hoàn toàn không hiểu, cuối cùng có chuyện gì xảy ra.


"Hắc hắc hắc... Mụ đàn bà xấu xa, ngươi cũng không nghĩ xem lão phu là ai chứ, sao có thể để ngươi tùy tiện đánh lén?"

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Nghiêm Tùng tức giận nói: "Hừ, nhìn bàn tay của ngươi đi."

Tròng mắt co rụt lại, Tần Thải Thanh run rẩy nhìn bàn tay, lại phát hiện bàn tay trắng nõn đã sớm đỏ thẫm, đã trúng kịch độc.

"Ha ha ha... Lão phu danh xưng Độc Thủ Dược Vương, toàn thân cao thấp đều là chí độc trong thiên hạ, ngươi cho rằng chỉ có bảy loại độc dược của Thất Thái Vân La có thể uy hϊếp các cao thủ Thiên Huyền thế gia sao?"

Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, hai mắt Nghiêm Tùng lóe lên sát ý trần trụi: "Hừ, nếu thật như thế, lão phu còn được cao thủ thế gia khác kinh sợ sao? Hắc hắc, nữ nhân ngu xuẩn, thật sự không biết sống chết, hiện tại để lão phu sẽ chấm dứt cuộc sống của ngươi, để ngươi sau này không gây phiền phức nữa."

Vừa dứt lời, Nghiêm Tùng nâng chưởng hướng xuống trán Tần Thải Thanh, tuy gân mạch lão bị hao tổn nhưng uy lực một chưởng này vẫn có thể chém chết một Thiên Huyền cường giả.

Tần Thải Thanh tuyệt vọng, chậm rãi nhắm mắt lại, răng cắn chặt hai môi đến rỉ máu, không cam lòng chết như vậy.

Trác Phàm lạnh lùng nhìn thấy hết thảy nhưng cũng không định xuất thủ, bởi vì hắn biết sẽ có người cứu vị Thanh Hoa lâu chủ này.

Quả nhiên, khi một chưởng Độc Thủ Dược Vương sắp đánh xuống trúng Tần Thải Thanh, một thân ảnh màu trắng đột nhiên từ trong rừng rậm bay ra, bàn tay trắng nõn đánh thẳng tới mặt Độc Thủ Dược Vương.

Mày khẽ nhíu chặt, một chưởng Độc Thủ Dược Vương đánh về phía Tần Thải Thanh đột nhiên dừng lại, đối mặt với bàn tay mảnh khảnh kia.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, chấn động khiến màng nhỉ tất cả mọi người đau nhức, Độc Thủ Dược Vương nhịn không được lùi lại hơn mười bước, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay kia sớm đã ngấm băng sương nhàn nhạt.

Một bóng người áo trắng chậm rãi hạ xuống trước người Thanh Hoa lâu chủ, dáng người mảnh khảnh lại tràn đầy khí thế thượng vị giả, khiến trong lòng người nhìn sùng kính thật sâu.

"Sở Sở tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?"

Rõ ràng trong lòng biết rõ hành tung của nàng ở phía sau nhưng Trác Phàm vẫn giả bộ sợ hãi nói: "Ta biết rồi, thì ra tỷ vẫn luôn theo dõi ta sao?"

"Hừ, trộm bảo trấn Hoa Vũ Lâu chúng ta, chẳng lẽ còn không cho ta theo?"
Sở Sở quay đầu trừng mắt nhìn Trác Phàm, cười khẽ một tiếng.

Nghe được lời này, Trác Phàm cũng cả kinh, làm bộ hét lớn: "Hả, Sở Sở tỷ tỷ cũng là người của Hoa Vũ Lâu sao? Như vậy... tỷ là lâu chủ Hoa Vũ tầng mười lăm sao?"

Con ngươi Trác Phàm đảo quanh, như hài tử làm sai chuyện, muốn lập tức phủ nhận trách nhiệm, vội vã chỉ Tần Thải Thanh nói: "Sở Sở tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến ta, ta cũng bị ép buộc. Chính là nàng, nàng ta là nội gián, bắt nàng là được rồi, tuyệt đối đừng tìm ta!"

Dở khóc dở cười lắc đầu, Sở Sở giận dữ nắm ót hắn nói: "Tên tiểu quỷ này, không có khả năng gánh vác trách nhiệm còn dám làm việc này, bắt ngươi về nghiêm trị, cũng không oan uổng chút nào."

Tiếp theo, nàng nhìn Tần Thải Thanh ngã trên mặt đất, khẽ cúi người, xem xét thương thế của nàng một chút.
"Khuynh... Khuynh Thành..."

Tần Thải Thanh ngẩng đầu lên, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi, ta đã bán rẻ Hoa Vũ Lâu!"

Ầm!

Độc Thủ Dược Vương vừa dùng lực, phá vỡ băng sương trên tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Sở, cười nhạo nói: "Huyền giai vũ kỹ, Huyền Nguyệt Quyết. Ha ha ha, tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, Sở Khuynh Thành, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện!

Không biết thương thế của ngươi bây giờ đã trở nên tốt chưa, có cần lão phu hỗ trợ không?"

"Cái gì, Sở Sở tỷ tỷ chính là tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu Sở Khuynh Thành sao?"


Trác Phàm sững sờ, ngơ ngác nhìn bóng dáng xinh đẹp của Sở Sở dưới ánh trăng, lần này hắn sợ ngây người thật.


Hắn vạn lần không nghĩ đến ôn nữ hắn gặp trong xóm nghèo đường đường là tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu. Thế nhưng thân là tổng lâu chủ nàng lại chạy tới nơi đó làm gì?

Trác Phàm không hiểu nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, tạm thời gác lại rồi tìm hiểu sau, nhưng Sở Khuynh Thành được xưng là đệ nhất mỹ nhân Thiên Vũ, chân dung của Sở Sở hắn cũng đã từng thấy qua.





Advertisement
';
Advertisement